Kỳ 1[]
An nhiên ngồi nhìn người đánh cờ, cố tỏ bất lực xem như không.
Đen trắng tùy ý thật khó hiểu, tôi coi mình là kẻ vô tư.
Kỳ 2[]
Thân đá mọc lên cỏ kỳ lạ, chẳng cần săn sóc mà vẫn đẹp.
Cành đính thạch phách lá mỹ ngọc, lão già phố cảng nhìn thấy mê.
Kỳ 3[]
Vùng trời phía ngoài Tuyệt Vân Gián, thường dân trước nay chẳng ai biết.
Khung cảnh trăm nghìn điều kỳ lạ, hóa ra chim thú cũng là tiên.
Kỳ 4[]
Trắng như lụa mà mịn như muối, đồ cổ ngàn vàng là cát trắng.
Phòng khách cao quý phải gọn gàng, sạch sẽ khiến ta luôn tự hào.
Kỳ 5[]
Tiếng nước tí tách vang bên tai, vách đá tung mồi thiu thiu ngủ.
Phong thần nước bên thật vô ý, là đỏ trong gió phá an nhàn.
Kỳ 6[]
Khinh Sách ngày xuân không bố mẹ, trái là hoa phải lại là hương.
Cỏ lau ngày thu bay phất phới, hái về dệt nên chiếc áo choàng.
Kỳ 7[]
Nham Vương năm xưa tạo núi này, tiện sức liền mở một vịnh lớn.
Cầu đá trên vách tầng xếp tầng, thành phố nơi ấy đáng đi chơi.
Kỳ 8[]
Giữa rừng ngày hè thật là mát, đắp lên làn gió lá làm giường.
Đám muỗi đáng ghét chẳng tha ai, chạy về nơi ở như chó đuổi.
Kỳ 9[]
Buổi chiều cơm no ra bờ ngắm, đưa tay vuốt râu nhìn chân trời.
Ngàn sao trên trời như tấm màn, chả rõ chị Nguyệt chạy đi đâu.
Kỳ 10[]
Đá quý dạ phách xếp lần lượt, Dốc Phi Vân tăng giá khó lường.
Thanh thạch một rổ sao lại quý? Chi bằng ngồi uống Ngọc Kinh Đài