Wiki Genshin Impact

Chào mừng bạn đến với Wiki Genshin Impact!
Bọn mình đang rất cần thêm biên tập viên! Nếu bạn có hứng thú với biên tập wiki hoặc muốn báo cáo lỗi sai trong bài viết, hãy tham gia Discord của bọn mình!
Bạn cũng có thể tham gia Discord để thảo luận và trò chuyện về game nữa đó!

READ MORE

Wiki Genshin Impact
Wiki Genshin Impact

Người Tenochtzitoc Cuối Cùng là một Nhiệm Vụ Thế Giới diễn ra tại Khu Nghỉ Dưỡng Nhàn Nhã, Natlan.

Vị Trí Bắt Đầu[]

Bắt đầu nhiệm vụ bằng cách nói chuyện với người kỳ lạ gần chiếc hồ phía tây nam Vịnh Sóng Vỗ.

Các Bước Thực Hiện[]

  1. Khiến "Tenoyollotzin" bình tĩnh lại
  2. Nói chuyện với Pucli
  3. Đến gian nhà nhỏ nói chuyện với Pucli
  4. Tìm shaman "ngôi sao đang lên"
  5. Dẫn Leyla đến chỗ xích đu
  6. Quay lại gian nhà nhỏ
  7. Đợi đến ngày hôm sau (8h - 12h)
  8. Đến chỗ đón tiếp tìm Pucli
  9. Chuẩn bị đi tìm Asha tàng hình
  10. Tìm Asha tàng hình
  11. Đến gian nhà nhỏ
  12. Cùng Citlali đến gian nhà nhỏ
  13. Điều tra manh mối gần gian nhà nhỏ
  14. Nói chuyện với Citlali
  15. Đến vị trí trên bản đồ
  16. Tiến vào sâu trong hang động
  17. Điều tra xung quanh
  18. Kiểm tra ngai đá
  19. Thám hiểm Vương Quốc Dạ Thần thần bí
  20. Tiếp tục thăm dò phía trước
  21. Thám hiểm Vùng Biển Lặng
  22. Đánh bại Bakunawa
  23. Nói chuyện với Enjou
  24. Rời khỏi Vùng Biển Lặng

Hội Thoại[]

Mô tả nhiệm vụ

Trên sườn núi ở bên cạnh Vịnh Sóng Vỗ, các bạn gặp một người Nochtli kỳ lạ...
(Khi lại gần NPC)
Paimon: Ơ? Bên kia có một người Pipilpan! Quần áo lạ quá...
Paimon: Chúng ta có cần qua đó xem thử không?
(Nói chuyện với ???)
???: Giờ đây nguy hiểm đã dần lộ diện, những người đứng đầu của các bộ tộc lại vẫn đang tranh cãi không ngừng...
Paimon: Xin chào, anh đang làm gì thế...
???: Chi bằng để Tenoyollotzin mang "Gậy Đàm Phán" đi giúp mọi người hòa giải một phen...
Paimon: Đợi đã... Teno cái gì cơ?
???: Tenoyollotzin đã không còn thuộc về bất kỳ bộ tộc nào, nhưng lửa giận vẫn ngùn ngụt bùng cháy...
???: Khi anh ấy bước lên con đường vận mệnh, người đầu tiên đến nghênh đón anh là một người chạy rất nhanh... Wanjiru.
Paimon: Wanjiru? Anh đang nói gì vậy?
???: ...!
???: Wanjiru!
???: ...Đây là ghi chép không có trong sử sách đâu! Khoảnh khắc hai người họ gặp mặt, Wanjiru dường như đã hốt hoảng, bỏ chạy mà không ngoảnh lại!
Paimon: Sao thế nhỉ? Anh ta đang nói chuyện với ai thế?
???: Tenoyollotzin nghi ngờ nhìn quanh, hóa ra là có đứa trẻ răng sứt nấp bên đường, cướp đi mất nửa cái mạng của Wanjiru...
Paimon: Đứa trẻ răng sứt? Không lẽ là định nói tôi sao...
Paimon: ...Răng tôi còn đầy đủ lắm đây này!
???: Đứa trẻ đó đã chọc giận Wanjiru, còn nhe răng nhếch mép tỏ vẻ bất kính. Tenoyollotzin tức giận không thể chịu nổi.
Paimon: Ối! Xin, xin lỗi nếu đã làm phiền nhé! Tôi không cố ý đâu!
"Tenoyollotzin": Người cựu binh dũng cảm chỉ nói một câu, đã dọa cho đứa trẻ xấu xa đó phát khóc. Nhưng tất cả chiến sĩ đều hiểu rằng... Dùng hoa tươi tha thứ cho kẻ địch cũng là bắn mũi tên vào chính mình.
"Tenoyollotzin": Vì vậy, người Tenochtzitoc cuối cùng đã nhấc gậy lên, chỉ vào nham thạch và quả lê gai mà thề: "Vì Wanjiru, nhất định phải nói cho ra lẽ!"
Vậy gậy của anh đâu?
"Tenoyollotzin": Hahaha, đâu ra đứa nhóc tóc vàng này đây? Lời nói hào sảng của Tenoyollotzin chính là cây gậy lớn mà anh ấy vung về phía kẻ địch!
Muốn nói cho ra lẽ thì phải qua được ải của tôi đã.
"Tenoyollotzin": Hahahaha, một đứa trẻ tóc vàng đã xuất hiện. Tenoyollotzin chắc chắn sẽ cho tên này biết thế nào là trời cao đất dày!
Bình tĩnh đã nào, chúng tôi đi ngay đây.
"Tenoyollotzin": Hối hận muộn màng cũng chỉ như cỏ dại, họ sẽ phải trả giá cho sự lỗ mãng của mình!

(Sau khi đánh bại "Tenoyollotzin")
Pucli: Đừng đánh nữa! Mau dừng lại đi!
Paimon: Anh... Anh là ai thế?
Pucli: Thực sự xin lỗi. Tôi là Pucli, quản lý hạng mục giải trí của khu nghỉ dưỡng... Hai vị không bị thương chứ?
Tôi bị thương rồi đây này.
Paimon: (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) bị thương ở đâu vậy? Để tôi đi tìm bác sĩ cho!
Tôi giả vờ đấy.
Paimon: Hừm, làm tôi hết hồn! Đừng có đùa như vậy nữa nhé!
Anh ta bị thương rồi.
Paimon: Hứ! Đúng là đáng đời mà! Tự nhiên lại động thủ!
"Tenoyollotzin": Argh... Tenoyollotzin cảm thấy bị tổn thương vô cùng. Cuộc chiến bị gián đoạn, để lại cảm giác tiếc nuối không thể nào dẹp bỏ...
"Tenoyollotzin": Như cơn gió nhẹ, như tiếng sấm nhỏ, như ngọn lửa dữ dội và làn khói bốc lên...
"Tenoyollotzin": Người Tenochtzitoc cuối cùng đã tức giận mà vung cây gậy đá, khiến bầu trời sụp đổ, mặt đất rạn nứt, núi lửa trong lòng cũng muốn phun trào...
Paimon: ...Tên này rốt cuộc bị gì vậy? Lại còn phun trào nữa chứ, chúng tôi mới là đang phun trào đây này!
Pucli: Haiz... Chuyện dài lắm. Tôi phải đưa anh ta về nghỉ ngơi trước đã. Lát nữa chúng ta nói sau vậy.
Pucli: Căn nhà đó ở gần đây thôi, chúng ta gặp nhau ở đó nhé.

(Tới trại nghỉ ngơi)
Paimon: Anh ta bình tĩnh hơn rồi... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Pucli: Thật xin lỗi, anh ta làm khó hai vị rồi. Anh ta tên là Papar, là diễn viên kịch thực cảnh của chúng tôi.
Paimon: Diễn viên kịch thực cảnh?
Pucli: Chính là hạng mục giải trí mà nhân viên sẽ đóng giả làm các nhân vật để tương tác với du khách ấy. Rất nhiều công viên chủ đề đều có.
Paimon: Hả! Chẳng lẽ ban nãy anh ta chỉ đang... diễn kịch thôi sao?
Pucli: Đúng, nhưng cũng không hẳn là thế... Hãy để tôi giải thích.
Pucli: Thân là khu nghỉ dưỡng theo chủ đề, nên để tăng tương tác, chúng tôi đã bố trí một số diễn viên chủ đề. Nhân vật mà họ nhập vai là bộ tộc từng sinh sống ở đây, "Người Tenochtzitoc".
Pucli: Bộ tộc này có một người đáng được ghi nhớ, chính là vị anh hùng Tenoch mà mọi người ở Natlan đều biết.
Paimon: Tenoch!? Thì ra đây là quê hương của anh ta sao?! Vậy "Tenoyollotzin" là...
Pucli: "Tenoyollotzin" là tôn hiệu của Tenoch, có nghĩa là "trái tim Tenochtzitoc khiến người ta kính nể".
Pucli: Papar vốn sẽ biểu diễn vở kịch gặp gỡ những anh hùng khác, còn cung cấp màn thử thách đấu võ cho du khách nữa.
Pucli: Nhưng dạo này không biết anh ta bị gì... Không chỉ hành vi bất thường, mà còn không thể giao tiếp nữa. Như các vị thấy đó, anh ta cứ đọc đi đọc lại phần kịch bản đó...
Paimon: Có phải đọc kịch bản đâu nhỉ? Như đang tăng tinh thần cho bản thân ấy chứ!
Pucli: Tóm lại, rất xin lỗi. Trước khi giải quyết xong chuyện này, chúng tôi sẽ phải tạm dừng hạng mục đó vậy.
Pucli: Hai vị hãy cùng tôi quay về nhé. Chúng tôi sẽ đền bù hợp lý cho hai vị vì những bất tiện này.
Vậy còn "Tenoyollotzin" này phải làm sao đây?
Paimon: Đúng đó! Nếu như anh ta lại phát điên lên rồi gây sự với du khách khác thì phiền phức lắm.
Pucli: Quý khách nói đúng. Nhưng hãy yên tâm, tôi sẽ phụ trách xử lý.
"Tenoyollotzin": Đau lòng biết bao, sự nghiệp vĩ đại của Tenoyollotzin còn chưa hoàn thành, nhưng lại bị những kẻ ồn ào kỳ lạ cản đường.
"Tenoyollotzin": Anh ấy không thể chịu đựng được cảnh tượng nực cười này nữa, nên đã đẩy ba người kia ra, vác gậy đá nặng trĩu lên vai, tiếp tục đi xuyên qua vùng đất hiểm trở phía trước...
Paimon: Anh có gậy đá đâu! Ối, anh ta sắp chạy rồi!
Pucli: Cứ giao cho tôi.
Pucli lấy từ trong túi ra một bộ ống thổi đặc biệt, nhắm thẳng vào người đang muốn bỏ chạy đó...
Viuuu một tiếng, "Tenoyollotzin" đã bị bắn trúng!
"Rầm...!" Vị anh hùng đó lảo đảo ngã xuống.
Paimon: Woa! Đòn đánh lén hay thật!
Pucli: Xin lỗi nhé, Papar, ngủ một lát đi. Chúng tôi sẽ giúp anh khỏe lại thôi.
Paimon: Anh đã tìm bác sĩ tới khám chưa? Có khi nào là... bệnh về thần kinh gì đó không?
Pucli: Đương nhiên là tìm qua rồi. Chúng tôi phải đuổi theo anh ta từ Chợ Nhàn Nhã đến Vịnh Sóng Vỗ luôn đấy.
Paimon: Tên này đúng là thành phần nguy hiểm mà... À, đúng rồi!
Paimon: Tôi nhớ lúc trước anh ta cứ luôn miệng lẩm bẩm Wanjiru gì đó. Có khi nào là liên quan đến chuyện của sáu vị anh hùng không nhỉ?
Pucli: Đó cũng chỉ là lời thoại thôi mà nhỉ?
Nhưng hình như anh ta đang nói chuyện với ai đó.
"Tenoyollotzin": Wanjiru!
"Tenoyollotzin": ...Đây là ghi chép không có trong sử sách đâu! Khoảnh khắc hai người họ gặp mặt, Wanjiru dường như đã hốt hoảng, bỏ chạy mà không ngoảnh lại!
Paimon: Đúng vậy, giống như ở đó còn có một diễn viên vô hình ấy! Anh ta còn nói là tôi dọa cho người ta sợ chạy mất...
Pucli: Vô hình? Nếu như là thứ không thể nhìn thấy thì tôi có nghe được vài tin đồn về linh hồn đấy...
Pucli: Chẳng lẽ Papar bị thứ gì đó đen tối quấn lấy sao? Vậy thì e là phải mời shaman đến xử lý rồi.
Paimon: Vậy chẳng phải thật đúng lúc sao? Chắc hẳn trong khu nghỉ dưỡng có rất nhiều du khách từ Chủ Nhân Gió Đêm đấy.
Pucli: Mà sáng nay tôi có tiếp đón một shaman trẻ tuổi... Nhưng tùy tiện làm phiền đến khách hàng thì tôi áy náy lắm.
Pucli: Thôi cứ điều tra thật kỹ về tin đồn linh hồn trước đã rồi tính tiếp vậy.
Paimon: Vậy thì cùng nhau làm nhé? Pucli, anh đi điều tra về chuyện linh hồn đi, để chúng tôi đi mời vị shaman đó cho, được không?
Pucli: Nhiệt tình quá, vậy sao được chứ. Hai vị cũng là khách đến nghỉ dưỡng mà, sao có thể làm phiền khách như vậy được...
Không giải quyết được vấn đề này thì chúng tôi cũng thấy không yên tâm.
Paimon: Đúng vậy, càng kéo dài thì càng tệ. Chúng tôi có rất nhiều bạn bè ở khu nghỉ dưỡng, nên không muốn thấy ai khác gặp rắc rối với anh ta đâu.
Paimon: Cho nên đừng khách sáo nữa! Mau nói cho chúng tôi biết vị shaman đó ở đâu đi, để chúng tôi đi mời cho.
Pucli: Cảm ơn nhiều nhé... Làm phiền hai vị rồi.
Pucli: Vị shaman đó nghe bảo là ngôi sao đang lên của Chủ Nhân Gió Đêm. Hôm nay tôi đã tiếp đón qua rồi, giờ có lẽ anh ấy đang ngắm cảnh ở ngọn núi nhỏ phía bắc Vịnh Sóng Vỗ.
Paimon: Chúng tôi sẽ đi mời người đó đến giúp đỡ! Cứ chờ tin tốt của chúng tôi nhé.
(Nói chuyện với "Tenoyollotzin", tùy chọn)
"Tenoyollotzin": ...
(Nói chuyện với Pucli, tùy chọn)
Pucli: Vừa rồi chỉ là mũi tiêm an thần, sẽ không có chuyện gì đâu, Papar.

(Nói chuyện với Leyla)
Leyla: Hai vị, có chuyện gì sao?
(Nếu người chơi đã hoàn thành Linh Hồn Của Ah K'ulbatil)
Leyla: Ối?! Là... đại anh hùng (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) và Paimon này! Gặp được các vị ở đây đúng là hạnh phúc quá.
Paimon: Trông anh hơi quen nhỉ... Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?
Leyla: Không nhớ sao? Tôi là Leyla này, chính là người không nhạy cảm về tâm linh đó! Hai vị và thầy Ororon, với cả vị shaman vĩ đại Citlali kia đã từng cứu tôi mà!
Qua lời kể của Leyla, bạn nhớ lại chuyện đã từng giúp một thanh niên tìm lại sự nhạy cảm tâm linh ở Chủ Nhân Gió Đêm.
Paimon: Thì ra là anh sao, Leyla! Lâu rồi không gặp, anh đội mũ thế này làm tôi suýt nữa không nhận ra.
Paimon: Nhưng mà... lúc nãy anh gọi là "thầy" Ororon á?
Leyla: Hihi, đúng vậy. Tôi đang học phép thuật với thầy Ororon đó...
Paimon: Anh ta có biết chuyện này không?
Leyla: Ừm... Dù đúng là chỉ có tôi tự nhận là học trò của thầy...
Paimon: Hả!? Vậy là Ororon cũng không biết anh ta là thầy của anh sao?
Leyla: Từng là một người không nhạy cảm về tâm linh, nếu không phải nhờ vị shaman vĩ đại Citlali cứu giúp và thầy Ororon dạy cho phép thuật, thì tôi sẽ không thể nào trở thành shaman được.
Leyla: Nếu thầy là người làm vườn, thì tôi chính là củ cà rốt được tưới nước bón phân!
Paimon: (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) à... Cái tên này có đáng tin không đây?
Leyla: Cái gì cơ? Tôi không nghe rõ.
Paimon: À... Ý tôi là, rất vui được gặp lại anh, Leyla, bạn tốt của chúng tôi!
Leyla: Thầy cũng xưng hô với tôi như bạn bè, nhưng thế đâu có được. Thầy là thầy, còn bà của thầy sẽ là bà sư tổ.
Leyla: Đại anh hùng (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) là bạn tốt của shaman vĩ đại Citlali. Cho nên trong lòng tôi, (‍cậucậu/‍) cũng chính là (‍ôngông/‍) sư tổ của tôi!
Leyla: Tôi không thể làm bạn với hai vị, như thế là không có tôn ti trật tự.
Paimon: Khụ khụ... Những gì Ororon dạy anh có chắc là phép thuật không đấy?
...Chúng ta quay về chuyện chính đi đã.
Paimon: Đúng đúng. Leyla, thật ra chúng tôi đến để nhờ anh giúp đỡ đây.
Leyla: Có việc gì sao? Xin cứ yên tâm giao cho tôi nhé, tôi sẽ cố gắng hết sức!
(Nếu người chơi chưa hoàn thành The Spirit of Ah K'ulbatil)
Leyla: Ơ?! Hai vị là... đại anh hùng (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) và Paimon!
Leyla: Không ngờ lại gặp được thần tượng ở nơi này. Đây chính là cảm giác hạnh phúc sao?
Paimon: Anh biết chúng tôi sao? Hihi, ngại quá đi mất.
Tôi từng ký tên cho anh à?
Tôi từng chụp hình chung với anh à?
Leyla: Không phải thế... Vì thầy của tôi là Ororon. Thầy đã kể rất nhiều chuyện về các vị, nên là... À xin lỗi, quên mất tự giới thiệu, tôi là Leyla, đến từ Chủ Nhân Gió Đêm.
Paimon: Woa! Thì ra là Ororon... Mà khoan, Ororon trở thành giáo viên rồi sao?
Anh ta có biết chuyện này không?
Leyla: Ừm... Dù đúng là chỉ có tôi tự nhận là học trò của thầy...
Paimon: Hả!? Vậy là Ororon cũng không biết anh ta là thầy của anh sao?
Leyla: Khụ, nói đến chuyện này cũng hơi ngại... Ngày trước tôi là một kẻ thiếu nhạy cảm tâm linh, không cảm nhận được ý nghĩa của linh tính, gần như là một kẻ bỏ đi ở trong tộc...
Leyla: Nhưng tôi không cam tâm, vì vậy mà bị người ta xúi giục, làm ra những việc ngu ngốc. Kết quả là mất đi linh hồn, suýt nữa thì mất cả mạng...
Leyla: Sau đó thầy Ororon đã ra tay, còn mời cả vị shaman vĩ đại Citlali tới nữa. Họ đã cứu tôi.
Leyla: Sau đó, trong cái rủi có cái may, tôi đã dần cảm nhận được tâm linh. Từ đó, thầy Ororon đã dạy pháp thuật cho tôi, và tôi đã xem Ororon là ân sư của mình.
Paimon: Ra là còn có chuyện này... Dù sao thì tôi cũng mừng cho anh. Nếu anh cũng quen biết Ororon thì giờ chúng ta đã là bạn bè rồi.
Leyla: Thầy cũng xưng hô với tôi như bạn bè, nhưng thế đâu có được. Thầy là thầy, còn bà của thầy sẽ là bà sư tổ.
Leyla: Đại anh hùng (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) là bạn tốt của shaman vĩ đại Citlali. Cho nên trong lòng tôi, (‍cậucậu/‍) cũng chính là (‍ôngông/‍) sư tổ của tôi!
Leyla: Tôi không thể làm bạn với hai vị, như thế là không có tôn ti trật tự.
Paimon: Khụ khụ... Những gì Ororon dạy anh có chắc là phép thuật không đấy?
...Chúng ta quay về chuyện chính đi đã.
Paimon: Đúng đúng. Leyla, thật ra chúng tôi đến để nhờ anh giúp đỡ đây. Hihi.
Leyla: Có việc gì sao? Xin cứ yên tâm giao cho tôi nhé, tôi sẽ cố gắng hết sức!
Kể những chuyện đã xảy ra cho Leyla nghe.
Leyla: Nghi ngờ là bị linh hồn nhập vào ư?
Anh có cách gì à?
Leyla: Khu Nghỉ Dưỡng Nhàn Nhã đúng là một nơi đầy tâm linh, điểm này ngay khi đặt chân đến là tôi đã phát hiện rồi. Cho nên, nếu ở đây có sự tồn tại vô hình nào đó thì cũng không phải là không có khả năng.
Leyla: Có thể dẫn tôi đến chỗ xích đu đó không? Tôi phải xác nhận vài chuyện.
Paimon: Được thôi. Leyla, mau theo chúng tôi nào.
(Người chơi được dịch chuyển về khu vực nhiệm vụ)
Paimon: Chính là nơi này.
Leyla: Quả nhiên...
Phát hiện ra điều gì rồi sao?
Leyla: Ừm, quả nhiên tôi bị mắc "ưu thế ngọn" rồi...
Paimon: "Ưu thế ngọn"? Là gì vậy?
Leyla: Là một vấn đề về trồng trọt.
Leyla: Có một số loại rau phần thân chính lớn rất nhanh, hút rất nhiều dinh dưỡng, khiến cho cành lá phát triển kém. Nếu muốn những cây rau này cành lá sum suê thì phải cắt bỏ phần chồi ở đỉnh.
Leyla: Thầy Ororon từng nói, trước đây tôi bị vấn đề thiếu nhạy cảm tâm linh ức chế, đến khi bỏ được nó đi thì mới thông suốt.
Paimon: Sau đó thì sao?
Leyla: Tôi sẽ trở thành một cây rau có thân cây tươi tốt và cành lá sum suê.
Paimon: ...
Anh có còn nhớ chúng ta đến đây để làm gì không?
Leyla: Nhớ chứ! Đừng hiểu lầm nhé, ý tôi là đã phát hiện ra tàn dư của linh hồn ở nơi này rồi.
Leyla: Nó rất yếu ớt và bí ẩn, rất khó phát hiện ra. Nếu là một shaman bình thường thì có lẽ sẽ bỏ qua nó.
Leyla: Nhưng tôi của hôm nay đã không còn như hôm qua nữa. Cảm ơn thầy, tôi đã trở thành người mà thầy kỳ vọng rồi.
Paimon: Leyla! Tập trung tinh thần vào việc chính đi đã! Giác ngộ cuộc đời muộn một chút cũng không sao đâu!
Leyla: Ồ! Tất nhiên rồi. Hmm... Vừa rồi (‍ôngông/‍) sư tổ nói anh nhân viên kia từng nói chuyện với thực thể nào đó ở đây.
Leyla: Cho nên, tôi phải thực hiện một lần thấu thị, lần theo những gì còn sót lại của tàn dư yếu ớt này để phát hiện ra bản thể của nó.
Leyla: Trước tiên, để tôi làm một bước chuẩn bị quan trọng đã.
Paimon: Hửm... Anh đang làm gì vậy?
Leyla: Được rồi!
Cà rốt?
Leyla: (‍ÔngÔng/‍) sư tổ rất tinh mắt! Đây là cà rốt và vòng cà rốt, nhưng không phải để ăn.
Làm xong việc mới được ăn cơm nhé.
Leyla: Không không, cái này không phải để ăn đâu.
Leyla: Thật ra đây là công cụ bói toán hỗ trợ thấu thị.
Leyla: Mỗi người trong bộ tộc đều có cách bói toán riêng. Có người giỏi bói graffiti, bói tai Saurian, người thì giỏi bói khói, bói nước... Còn sở trường của tôi là bói rau.
Paimon: ...Mới mẻ thật! Nhưng có hiệu quả không đấy?
Leyla: Thầy bảo là không được xem thường rau củ. Rau củ chính là tai mắt của mặt đất. Chúng sinh trưởng trên đất, được đất đai ban tặng linh hồn và máu thịt, chứa đựng dấu hiệu và ký ức của lục địa.
Leyla: Mỗi lần chúng ta ăn rau củ, là một lần đất mẹ cho chúng ta bú sữa. Đất mẹ đã truyền thụ cho con cháu những câu chuyện lịch sử và những điều bí mật bằng cách ấy đấy.
Leyla: Đó là lý do tại sao chúng ta ăn rau, chứ không ăn cỏ hoặc lá cây.
Paimon: Tôi chọn ăn Slime!
Leyla: Thật đáng tiếc, Paimon à. Vốn dĩ cô đã có cơ hội trở nên thông minh hơn rồi.
Paimon: ...
Paimon: Leyla, anh cần làm gì thì làm đi, tôi sẽ không làm phiền nữa.
Leyla: Sao lại là làm phiền chứ. Tôi rất vui vì hai vị đã dành thời gian nghe tôi chia sẻ những kiến thức này đấy.
Paimon: Có thể bắt đầu được chưa?!
Leyla: Tất nhiên! Nào, (‍ôngông/‍) sư tổ, còn cả Paimon nữa...
Leyla: Hai vị hãy đặt tay lên vai tôi, như vậy sẽ có thể nhìn thấy một số thứ...
Paimon: Hả? Thế có nguy hiểm không?
Leyla: Từ dấu vết thì tôi phát hiện ra sự tồn tại bí ẩn đó không mạnh mẽ hay điên cuồng gì, cho nên quá trình này sẽ khá an toàn.
Vậy thì tôi chuẩn bị xong rồi.
Leyla: Được, vậy tôi bắt đầu đây.
Leyla: Vòng cà rốt, vòng cà rốt, đan thành vòng cà rốt thật xinh.
Leyla: Mau hiển linh, cho ta biết, bia mộ của họ nằm ở đâu?
Leyla: Vòng cà rốt, vòng cà rốt, đan thành vòng cà rốt thật xinh.
Leyla: Mau hiển linh, cho ta biết, họ đã ngã xuống ở nơi đâu?
Leyla: Hãy cho ta nhìn thấy...
Leyla: Sao lại như vậy chứ... Đầu tôi bắt đầu đau rồi...
Paimon: Anh vẫn ổn chứ, Leyla?
Leyla: Tôi vẫn ổn, nhưng e rằng đây là cực hạn rồi... Hai vị thấy rồi chứ? Những thứ đó vượt quá sức tưởng tượng của tôi.
Paimon: Giống như là mơ vậy...
Những thứ đó có ý nghĩa gì nhỉ?
Leyla: Tôi chỉ biết con Asha trên xích đu đó, chắc là linh hồn mà hai vị muốn tìm. Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng nó có thể ẩn mình...
Leyla: Hơn nữa, tàn dư ở đây không phải chỉ của một con Asha. Điều này giống với hình ảnh lúc nãy khi thấu thị, chắc chúng là một nhóm.
Chúng chính là nguồn gốc của vấn đề ư?
Leyla: Tôi cũng không chắc. Nhưng anh nhân viên đó mất kiểm soát như thế, khả năng cao là bị kích thích vì chuyện Asha rời đi rồi.
Paimon: Vậy nếu có thể tìm được những con Asha đó, thì ít ra cũng có thể xoa dịu anh ấy.
Paimon: Thì ra là vậy... Leyla, anh thực sự đã học được vài ngón nghề rồi đấy!
Leyla: Tôi sẽ không để thầy phải mất mặt đâu.
Vậy còn những thứ sau đó thì sao?
Leyla: Thật ra tôi cũng để ý tới thứ sau đó... Ví dụ như cuộn dệt mà Asha vây quanh, rất giống dụng cụ nghi lễ mà Chủ Nhân Gió Đêm chúng tôi sử dụng.
Leyla: Còn khu vực bí ẩn sau đó, cả bóng người đứng trong vòng cà rốt nữa... Tôi thấy có cảm giác quen thuộc kỳ lạ, nhưng lại không hiểu lắm...
Paimon: Không hiểu cũng không sao. Ít nhất chúng ta đã có thu hoạch quan trọng để xoa dịu "Tenoyollotzin" rồi!
Leyla: Ừm. Nhưng mà, Paimon và (‍ôngông/‍) sư tổ này... Có lẽ tôi phải đi trước đây.
Paimon: Hở? Sao vậy?
Leyla: Nói thật thì tôi có hơi bất an.
Paimon: Vừa rồi anh còn nói là đã trở thành người mà thầy kỳ vọng mà!
Leyla: Nói thì nói vậy, nhưng củ cà rốt đã cảnh báo tôi rồi. Rau tươi tốt giữa đồng, sương lạnh ắt bủa vây.
Nghiêm trọng vậy sao?
Leyla: Đây là chỉ thị của shaman vĩ đại Citlali. Bà ấy bảo tôi đến Tenochtzitoc giết thời gian, nhưng nếu cảm thấy không ổn thì phải báo ngay cho bà ấy.
Paimon: Citlali bảo anh đến đây chứ không phải anh đang nghỉ dưỡng hả?
Leyla: Tôi có đi nghỉ dưỡng hay không còn phụ thuộc vào việc trời có sương hay không. Bây giờ tôi muốn quay lại lều rau của thầy ngay lập tức đây.
Paimon: Chậc, anh làm tôi cũng thấy căng thẳng theo rồi đó...
Leyla: Paimon, đừng lo lắng. Sương lạnh sẽ luôn đổ xuống những cây rau cao hơn trước tiên, nên Paimon sẽ tạm an toàn.
Leyla: À đúng rồi, số cà rốt này để lại cho hai vị. Qua lần thấu thị vừa rồi, chúng đã trở thành phương tiện tâm linh của Asha rồi.
Leyla: Chỉ cần bôi nước ép lên mắt là có thể nhìn thấy Asha tàng hình. Chắc sẽ giúp ích rất nhiều trong việc tìm kiếm chúng.
Cảm ơn nhé, Leyla.
Leyla: Có thể giúp được (‍ôngông/‍) sư tổ là vui rồi. Đến giờ tạm biệt rồi, nhớ cẩn thận nhé!
Paimon: Thế là đi mất rồi sao... Hình như anh ta phản ứng hơi quá thì phải?
Dù sao thì chúng ta cũng phải cẩn thận.
Paimon: Ừm! Giờ thì quay về xem tên đó ra sao rồi đi.
Đừng lo, có nhiều người cao hơn chúng ta lắm.
Paimon: Hihi, nói vậy thì tôi yên tâm hơn chút rồi. Chúng ta quay về xem tên đó ra sao rồi đi.
Paimon: Hy vọng phát hiện về Asha sẽ có ích.

(Nói chuyện với Pucli)
"Tenoyollotzin": Người thứ hai bước đến ôm lấy Tenoyollotzin là Menilek dũng mãnh...
Pucli: Đúng vậy. Người thứ ba là Sanhaj Kompore xảo quyệt, người thứ tư là Burkina trẻ tuổi, người thứ năm là Sundjatta...
Pucli: Papar, anh muốn thế nào đây? Muốn tìm họ à? Họ đều đã không còn nữa rồi.
"Tenoyollotzin": Người thứ sáu đồng hành cùng Tenoyollotzin là kẻ địch muôn thuở của anh thời trẻ, người khổng lồ Tupac...
Pucli: Anh cứ thế này thì tôi biết nói sao với mẹ anh đây...
Paimon: Woa! Anh ta tỉnh lại rồi!
Pucli: Hai vị về rồi! Đừng lo, anh ta chỉ đang đọc kịch bản thôi. Thuốc an thần rất hiệu quả, hành vi mất kiểm soát trước đó chắc chỉ là do cảm xúc bị kích thích thôi.
Paimon: ...Vậy thì tốt! Pucli, chúng tôi đã mời được vị shaman đó hỗ trợ rồi. Anh ta đã nói cho chúng tôi biết cách xử lý vấn đề.
Kể lại những gì mà Leyla phát hiện được.
Pucli: Thì ra là vậy, là do Asha gây ra sao? Tuy rất bất ngờ, nhưng như vậy thì dễ giải quyết hơn rồi.
Paimon: Tìm được chúng cũng không dễ nhỉ? Khu nghỉ dưỡng lớn như vậy, chúng lại còn biết tàng hình nữa...
Pucli: Cứ giao cho tôi. Tôi sẽ sắp xếp người đi điều tra vụ này. Ví dụ như xích đu không có ai ngồi nhưng tự đung đưa, thì có thể là do có Asha tàng hình xuất hiện.
Paimon: Nghe có vẻ đáng tin đấy!
Pucli: Chỉ còn cách này thôi. Chúng ta vẫn chưa đủ hiểu về Asha mà...
Paimon: Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy chúng rất đặc biệt... Trông gần giống như Monetoo, nhưng màu sắc sặc sỡ hơn, lại còn rất thông minh nữa.
Pucli: Thay vì nói thông minh hơn, thì nói là giống một linh hồn sẽ có vẻ đúng hơn.
Pucli: Trong văn hóa Tenochtzitoc, từ "Asha" có hai ý nghĩa. Một trong đó chính là "linh hồn tốt".
Pucli: Rất nhiều người tin rằng, Asha là Monetoo được linh hồn nhập vào. Chính vì thế mà chúng thông minh và thân thiết với con người hơn.
Paimon: Thì ra là vậy... Vậy ý nghĩa thứ hai của "Asha" là gì? Chắc chắn là tượng trưng cho mùa hè ở Khu Nghỉ Dưỡng Nhàn Nhã nhỉ!
Pucli: Haha, nói vậy cũng không sai. Nhưng ý nghĩa thứ hai thật ra là "tro tàn".
Paimon: Tro tàn?!
Pucli: Ừm, tro tàn từ Vùng Biển LặngMare Jivari rơi xuống.
Có liên quan đến Vùng Biển Lặng sao?
Pucli: Hai vị không biết sao? Một vùng lớn ở phía tây Tenochtzitoc từng là Vùng Biển Lặng. Đó là nơi bi thương sinh ra do sự xâm chiếm của Vực Sâu.
Pucli: Cơ thể của chiến binh hóa thành tro bụi, linh hồn cũng bị giam cầm ở đó... Cho đến khoảng hai mươi năm trước, cả Vùng Biển Lặng đã biến mất một cách bí ẩn.
Pucli: Asha xuất hiện trong khoảng thời gian đó, nên mọi người mới liên tưởng chúng với Vùng Biển Lặng.
Paimon: Thảo nào chúng lại gần gũi với người Natlan... Không ngờ lại là truyền thuyết về Vùng Biển Lặng...
Paimon: (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành), tôi bỗng nghĩ ra, khu vực bí ẩn mà Leyla nhìn thấy lúc nãy trông rất giống nơi trước đây chúng ta đi tìm Bennett đó! Chẳng lẽ là...
Rất có khả năng.
Đó chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Pucli: À, nói hơi xa rồi, cứ tập trung vào cái tên này trước đã. Hãy cho tôi thêm một ngày nhé, tôi sẽ thu thập những nơi mà Asha tàng hình có khả năng sẽ xuất hiện.
Vậy giờ phải làm thế nào với anh ta đây?
Pucli: Cứ để anh ta tạm thời ở lại đây đi. Rời khỏi môi trường quen thuộc sẽ có thể gây ra phản ứng kích thích không cần thiết.
Pucli: Khu nghỉ dưỡng đã tạm thời cấm vào khu vực này rồi, sẽ không có du khách tới đây đâu. Tạm thời có thể yên tâm.
Paimon: Được thôi. Tuy là Papar đã ra tay trước, nhưng cũng không thể trách anh ta được. Nhất định phải giúp anh ta chữa khỏi.
"Tenoyollotzin": Cứ như thế, Tenoyollotzin đã triệu tập đủ đồng minh từ sáu bộ tộc. Ngọn lửa hoang dã rực rỡ, va chạm với ngọn núi đen tối...
Paimon: ...Cố lên! Papar trong vai anh hùng!

(Đợi tới ngày hôm sau)
Paimon: It's about time. Let's go to the reception and find Pucli.
(Nói chuyện với Pucli)
Pucli: Hai vị đến rồi à.
Paimon: Pucli, có tin tức gì không?
Pucli: Rất bất ngờ là không có báo cáo liên quan. Nhưng tôi vẫn tìm được một số thông tin khả nghi.
Pucli: Khi Khu Nghỉ Dưỡng Nhàn Nhã còn đang lên kế hoạch xây dựng, công nhân ở khu vực nhà nhỏ "Tenoyollotzin" luôn phàn nàn về việc vật tư xây dựng bị mất trộm.
Pucli: Tuy là sau đó lại phát hiện ra chúng ở nơi hoang dã cách đó không xa, nhưng không có ai thừa nhận việc di dời chúng cả.
Pucli: Còn có những tin đồn như là có công nhân bị dọa sợ khi thấy nước tự chảy dù không có gió, hoặc là dã thú chạy trốn không rõ nguyên do... Những chuyện này đều xảy ra ở khu vực "Tenoyollotzin".
Paimon: Ừm... Nghe có vẻ giống như là do Asha tàng hình làm, nhưng tại sao lại chỉ xảy ra ở khu vực đó chứ?
Pucli: Tôi cũng thấy rất kỳ lạ. Chẳng lẽ ở đó có gì đặc biệt sao?
Tóm lại thì cứ qua đó xem trước đã.
Pucli: Tôi đã đánh dấu vị trí trên bản đồ rồi, trăm sự nhờ hai vị nhé. Tôi phải đi xem nhân viên của chúng tôi trước đã.

(Trở về chỗ xích đu)
Paimon: Theo như Pucli nói, những con Asha đó có lẽ đang ở quanh đây thôi.
Paimon: Lúc này có lẽ nên dùng cà rốt của Leyla rồi nhỉ? Mau thử xem nào!
Bạn vắt một ít nước từ củ cà rốt, bôi lên mắt mình và Paimon.
Paimon: Chậc... Mắt tôi đầy mùi rau củ rồi này...
Paimon: Ồ! Mau nhìn kìa! Hình như có một con Asha đang chạy trên mặt hồ đúng không? Củ cà rốt đó có tác dụng thật này!
(Lại gần Asha bên cạnh hồ nước)
Paimon: Thử phun màu lên Asha tàng hình đi, như vậy thì người khác cũng có thể nhìn thấy nó.
(Tô màu lên Asha bên cạnh hồ nước)
Paimon: Nó trông có vẻ rất vui, chẳng lẽ nó đang chơi trốn tìm với chúng ta sao? Hihi, để xem xung quanh còn có gì không.
(Lại gần Asha trốn sau thùng)
Paimon: Asha này hình như muốn chơi trốn tìm với chúng ta. Nhóc Asha trốn lộ liễu quá đấy!
(Tô màu lên Asha trốn sau thùng)
Paimon: Trong phút chốc đã bắt được rồi. Hihi, nhẹ nhàng hơn tôi nghĩ.
(Tô màu lên Asha trốn trong bụi cây)
Paimon: Ối! Đừng chạy!
(Đuổi theo Asha chạy đi)
Paimon: Cẩn thận! Có ma vật!

(Sau khi tìm được cả 3 Asha)
Paimon: Hmm... Đây chắc là con cuối cùng ở gần đây rồi. Chúng có vẻ rất thích chúng ta, không hề sợ hãi chút nào.
Paimon: Chúng ta đưa chúng về kia đi.
Citlali: Hmm? (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành)? Paimon?
Paimon: Ci... Citlali?! Sao cô lại ở đây?!
Citlali: Tuy có hơi bất ngờ, nhưng rất vui khi gặp hai người.
Tôi cũng rất vui khi gặp cô đấy, Citlali.
Paimon: Citlali cũng được mời đến Khu Nghỉ Dưỡng Nhàn Nhã sao?
Citlali: Khu Nghỉ Dưỡng Nhàn Nhã? Có hơn được khu nghỉ dưỡng chăn mền của tôi không?
Paimon: Đây... đây là đang ra vẻ đáng yêu đúng không?
Là vì Leyla à?
Citlali: Hihi, thông minh lắm!
Citlali: Leyla đã nói hết cho tôi nghe những gì đã thấy rồi. Mọi thứ đều đang chỉ về Vùng Biển Lặng.
Paimon: Đó thật sự là Vùng Biển Lặng sao? Nhưng không phải nó đã biến mất rồi à?
Citlali: Nếu một thứ đã biến mất hoàn toàn thì không nên xuất hiện dưới bất kỳ hình thức nào. Tôi nghi là nó chỉ đang bị sức mạnh nào đó che giấu đi, nên mới bị Leyla nhìn thấy thôi.
Citlali: Nhưng tôi thực sự không có hứng thú gì với Vùng Biển Lặng gì đó đâu. Mục tiêu của tôi là cái tên xuất hiện trong lúc thấu thị cơ...
Paimon: Ơ? Citlali biết người đó sao?
(Nếu người chơi đã hoàn thành Linh Hồn Của Ah K'ulbatil)
Citlali: Hai người có còn nhớ lần chúng ta giúp Leyla tìm lại phần linh hồn thì có một kẻ tên là "Kokuchuu" giở trò không?
Citlali: Nếu tôi đoán không nhầm, kẻ xuất hiện trong thấu thị của Leyla chính là Kokuchuu.
Citlali: Sau đó, tôi đã điều tra về người này. Phát hiện hắn ta từng trốn thoát khỏi tay Kinich. Lần đó hắn ta tên là "Sanka"... Đúng là xảo quyệt mà.
Citlali: À, Kinich nói với tôi là hai người cũng từng gặp hắn ta rồi.
Paimon: Chúng tôi đã từng gặp à? Vậy... vậy chẳng lẽ là Enjou sao?!
Citlali: "Enjou"? Đây là tên thật của hắn ta à...
Có lẽ cũng chỉ là biệt danh thôi.
Paimon: Đúng vậy... Hắn ta là người của Giáo Đoàn Vực Sâu, rất xảo quyệt, lại giỏi chạy trốn. Citlali đến đây để bắt hắn ta sao?
Citlali: Thì ra là người của Giáo Đoàn Vực Sâu. Hừm! Lần này càng không thể tha cho hắn.
Citlali: (Aaargh! Cái tên Leyla này, thứ mà người già để tâm nhất chính là sĩ diện! Thế mà lại dám lừa bà đến đây để giải quyết rắc rối. Phải cho nó biết tay mới được.)
Paimon: Ốiii... Citlali bỗng tỏa ra sát khí kìa!
Citlali: Không sao đâu, hahaha! Mà món đồ lần trước để lại cho hai người vẫn còn đó chứ?
Paimon: Hả? Cái gì cơ? (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành), chúng ta mau tìm xem...
(Lấy di vật của Sanhaj ra)
Citlali: Ừm, bảo quản rất tốt đấy. Còn một món nữa.
(Lấy bản đồ ra)
Citlali: Vậy thì yên tâm rồi. Tôi còn lo là hai người sẽ bị Enjou lừa mất chứ.
Paimon: Tuy hắn ta rất biết cách lừa người, nhưng chắc chắn sẽ không dám xuất hiện trước mặt chúng tôi đâu.
Citlali: Nói chung vẫn phải cẩn thận một chút. Tên đó giờ đang ở gần đây thôi.
Paimon: Hả? Thật sao?
Citlali: Đúng thế. Tuy lần trước để hắn ta chạy thoát được, nhưng tôi đã để lại dấu ấn trên người hắn rồi. Chỉ cần hắn xuất hiện trong phạm vi nhất định là tôi sẽ cảm nhận được ngay.
Nói cách khác, có thể hắn đang ở gần chúng ta.
Citlali: Đúng thế. Nhưng tiếc là dấu ấn chỉ có thể cho tôi những chỉ dẫn sơ sài, nếu không thì giờ tôi đã tóm được hắn rồi.
Citlali: Tiếp theo chúng ta sẽ hành động chung. Vấn đề của tên nhóc nhân viên kia nói không chừng có liên quan đến Enjou đấy.
Paimon: Được đó! Có Citlali giúp đỡ, chắc chắn sẽ giải quyết được vấn đề này thôi.
(Nếu người chơi chưa hoàn thành Linh Hồn Của Ah K'ulbatil)
Citlali: Nếu đoán không nhầm thì kẻ đó tên là "Kokuchuu". Tôi từng giao đấu với hắn, nhưng tiếc là lại để hắn chạy thoát.
Citlali: Sau này tôi điều tra ra, hắn từng trốn thoát khỏi tay Kinich. Lần đó hắn tên là "Sanka", đúng là xảo quyệt mà.
Citlali: À, Kinich nói với tôi là hai người cũng từng gặp hắn ta rồi.
Paimon: Chúng tôi đã từng gặp à? Vậy... vậy chẳng lẽ là Enjou sao?!
Citlali: "Enjou"? Đây là tên thật của hắn ta à...
Có lẽ cũng chỉ là biệt danh thôi.
Paimon: Đúng vậy... Hắn ta là người của Giáo Đoàn Vực Sâu, rất xảo quyệt, lại giỏi chạy trốn. Citlali đến đây để bắt hắn ta sao?
Citlali: Thì ra là người của Giáo Đoàn Vực Sâu. Hừm! Lần này càng không thể tha cho hắn.
Paimon: Hắn... Hắn ta sao lại đắc tội với cô thế?
Citlali: Tên Enjou đó từng xúi Leyla làm chuyện nguy hiểm. Nếu không phải Ororon phát hiện ra thì Leyla suýt nữa đã trở thành kẻ ngốc thật rồi.
Citlali: Tuy nói là trong cái rủi có cái may, Leyla tình cờ có được thiên phú thấu thị, nhưng Enjou cũng chẳng có ý tốt gì cả. Hắn chỉ lợi dụng Leyla để lấy thông tin về Vùng Biển Lặng thôi.
Citlali: Đáng tiếc, khi đó sự việc xảy ra đột ngột, tôi không giữ được hắn lại, mà chỉ lấy được món đồ này thôi.
Đây là?
Citlali: Đây là di vật của Bậc Thầy Biên Giới Sanhaj Kompore. Lúc đó tôi đã dùng nó để thấu thị ra được vị trí của Vùng Biển Lặng.
Citlali: Đây là tấm bản đồ, xem thử nhé.
Paimon: Woa! Vậy là thông qua cái này là sẽ tìm thấy Vùng Biển Lặng hả?!
Citlali: Cũng khó nói lắm, nhưng ít nhất đó cũng là manh mối liên quan. Nhưng lần trước, nhân lúc tôi đang cứu Leyla thì Enjou đã lén xem bản đồ.
Paimon: Hả... Vậy là hắn đi theo bản đồ rồi tìm tới đây sao?!
Citlali: Chắc là vậy rồi...
Citlali: (Aaargh! Cái tên Leyla này, thứ mà người già để tâm nhất chính là sĩ diện! Thế mà lại dám lừa bà đến đây để giải quyết rắc rối. Phải cho nó biết tay mới được.)
Paimon: Ốiii... Citlali bỗng tỏa ra sát khí kìa!
Citlali: Khụ. Tuy lần trước để hắn ta chạy thoát được, nhưng tôi đã để lại dấu ấn trên người hắn rồi. Chỉ cần hắn xuất hiện trong phạm vi nhất định là tôi sẽ cảm nhận được ngay.
Citlali: Từ khi vào khu nghỉ dưỡng, tôi đã mơ hồ cảm nhận được phương hướng rồi. Chỉ là không ngờ trên đường đi thì lại gặp được hai người thôi.
Nói cách khác, có thể hắn đang ở gần chúng ta.
Citlali: Đúng thế. Nhưng tiếc là dấu ấn chỉ có thể cho tôi những chỉ dẫn sơ sài, nếu không thì giờ tôi đã tóm được hắn rồi.
Citlali: Tiếp theo chúng ta sẽ hành động chung. Vấn đề của tên nhóc nhân viên kia nói không chừng có liên quan đến Enjou đấy.
Paimon: Được đó! Có Citlali giúp đỡ, chắc chắn sẽ giải quyết được vấn đề này thôi.
(Nếu người chơi chưa hoàn thành Linh Hồn Của Ah K'ulbatil)
Citlali: À, (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành), hai món này giúp tôi cất giữ trước đã nhé.
Citlali: Sau này nếu có gặp lại tên Enjou đó nữa thì tôi sẽ ra tay mà không cần kiêng dè gì cả.
(Nhận được Mảnh Vũ Khí Thần Bí - Giá Đỡ Tên Mảnh Vũ Khí Thần Bí - Giá Đỡ TênCuộn Dệt Thấu Thị - Bản Đồ Cuộn Dệt Thấu Thị - Bản Đồ)

(Tới chỗ trại nghỉ cùng Citlali)
Pucli: Papar, chúng ta là bạn tốt, mẹ chúng ta cũng là bạn tốt. Hai ta đã nói là sẽ cùng nhau xây dựng khu nghỉ dưỡng mà, giờ anh thế này tôi biết ăn nói làm sao đây...?
Pucli: Nếu mẹ anh và mẹ tôi đều tức giận thì tôi sẽ đau khổ lắm đấy. Nếu tôi đau khổ, tôi sẽ trút giận lên anh mất.
Pucli: Cho nên, nể tình mẹ của chúng ta, trả lời tôi một câu được không? Để tôi biết anh vẫn có nghe thấy.
"Tenoyollotzin": ...
"Tenoyollotzin": Khi Tenoyollotzin nhìn về phía xa nơi vùng hoang vu đang bốc cháy, dòng nước đen đã dâng lên từ phía chân trời.
Pucli: Được rồi, tiếp theo tôi sẽ nói một chút về tình hình gần đây của cha chúng ta...
"Tenoyollotzin": Đợi đã!
Pucli: Hả? Tỉnh rồi sao?!
"Tenoyollotzin": Lại là bà già đó...
Pucli: Papar, anh đang nói gì vậy? Bà già nào cơ?
"Tenoyollotzin": Lắm lời quá! Ra ngoài giữ chân bọn chúng cho ta.
"Tenoyollotzin": Nếu dám đến gần, ta cho ngươi nằm thẳng cẳng về gặp mẹ đấy.
Paimon: Pucli, chúng tôi đến rồi đây!
Paimon: Ơ? Sao vậy? Sao trông anh có vẻ sợ hãi thế?
Pucli: Papar tỉnh rồi... Còn nói mẹ tôi là bà già nữa... Chắc bệnh tình của anh ta nghiêm trọng hơn rồi!
Paimon: Hả? Vậy chúng ta mau vào trong xem thử đi!
Citlali: Đây chính là tên nhân viên bất thường đó sao?
Citlali: Ê, tên kia! Lột đồ ra mau.
Paimon: Như... như vậy không ổn lắm đâu nhỉ?
Citlali: Hắn ta chắc chắn không phải nhân viên của khu nghỉ dưỡng...
Citlali: Cảnh cáo lần cuối nhé! Còn không lột bỏ lớp ngụy trang đó ra thì đừng trách.
Citlali: Đợi đã, có gì đó sai sai...
Citlali lột bỏ lớp ngụy trang của kẻ đó, nhưng bên trong lại không có nhân viên. Cả hiện trường chỉ còn sót lại một bộ trang phục Nochtli còn hơi ấm.
Citlali: Đáng ghét! Để hắn ta chạy mất rồi!
Paimon: Chuyện này là sao? Sao bên trong "Tenoyollotzin" lại trống không vậy?!
Citlali: Không, bên trong có người, nhưng ngay trước khi chúng ta tới đã kịp bỏ chạy rồi.
Citlali: Đáng ghét, nhất định là tên Enjou đó. Trên người hắn ta có dấu ấn của tôi...
Paimon: "Tenoyollotzin" mà chúng ta gặp là Enjou ngụy trang sao? Bắt đầu từ khi nào vậy?
Có lẽ là ngay từ đầu...
Pucli: Sao lại như thế chứ!? Vậy Papar của tôi, người anh em của tôi đi đâu rồi? Mẹ ơi, mẹ hãy trách con đi...
Hãy yên tâm, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra.
Paimon: Aaagh! Tên Enjou đáng ghét, lại bị hắn lừa nữa rồi! Nhất định phải bắt được hắn.
Citlali: (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành), tên đó chạy trốn rất vội, nhất định là do tôi đã phá hỏng kế hoạch của hắn. Trong doanh trại chắc vẫn còn những thứ hắn chưa kịp mang đi...
Paimon: Vậy chúng ta mau tìm xem sao!
(Enjou nhìn từ phía xa)
Enjou: Bà già đáng ghét này... Còn đáng ghét hơn cả mình nữa...
Enjou: Các người cứ đợi mà xem...

(Nói chuyện với Citlali, có thể chọn)
Citlali: Trong doanh trại chắc chắn vẫn còn những thứ hắn chưa kịp mang đi.
(Nói chuyện với Pucli, có thể chọn)
Pucli: Không ngờ người trong "Tenoyollotzin" lại không phải là Papar, vậy Papar đi đâu rồi?
Điều tra
Báo Cáo Điều Tra: Bakunawa
Ma thú khổng lồ xuất hiện cùng làn sóng ma thú Vực Sâu 500 năm trước ở phía tây Natlan. Hình dáng như một ngọn núi, nuốt chửng bộ tộc ở khu vực Tenochtzitoc.
Được xác nhận là tạo vật mất kiểm soát của "Gold", từng tấn công và nuốt chửng phần cơ thể của "Gold". Không có trí tuệ, chỉ hành động dựa theo bản năng nuốt chửng, có khả năng sinh trưởng vô hạn và bất tử.
Nhưng so với những tạo vật khác của "Gold" thì tính bất tử của nó không phải bắt nguồn từ "sự sống", mà là một sức mạnh Vực Sâu siêu việt nào đó. Đó là lĩnh vực mà đến Giáo Đoàn cũng không thể hiểu được.
(Nhận được Báo Cáo Điều Tra: Bakunawa Báo Cáo Điều Tra: Bakunawa)
Điều tra
Báo Cáo Điều Tra: Vùng Biển Lặng
Không có bất kỳ tình báo nào chỉ ra nguyên nhân Vùng Biển Lặng biến mất, dường như mọi thứ liên quan và chính Vùng Biển Lặng cũng đều đã bị xóa đi.
Suy đoán duy nhất có thể đưa ra bắt nguồn từ truyền thuyết cổ xưa, nói rằng:
"Hàng nghìn năm trước, có một đoàn nhạc lang thang trên vùng đất rộng lớn."
"Dùng kiếm và cung làm sáo và đàn, không màng kẻ đến là khách hay thù."
"Họ từng bước đi trên vùng đất sa mạc, cũng như Vùng Biển Lặng đang cháy âm ỉ."
Nhưng theo ghi chép chính thống, Vùng Biển Lặng sinh ra đến nay chỉ mới được năm trăm năm.
Nếu ghi chép về thời kỳ hoạt động của đoàn nhạc cổ đại này là chính xác, thì dường như đã chứng minh rằng khu vực Vùng Biển Lặng đã xuất hiện hiện tượng rối loạn thời gian.
Thời gian... Thời gian... Thời gian...
Loại sức mạnh Vực Sâu siêu việt đó, lẽ nào đã tác động đến thời gian sao?
(Nhận được Báo Cáo Điều Tra: Vùng Biển Lặng Báo Cáo Điều Tra: Vùng Biển Lặng)
Điều tra
Báo Cáo Điều Tra: Hang Động Bí Mật
(Nhận được Báo Cáo Điều Tra: Hang Động Bí Mật Báo Cáo Điều Tra: Hang Động Bí Mật)

(Nói chuyện với Citlali sau khi điều tra trại nghỉ)
Paimon: Tìm thấy ba bản báo cáo rồi... Hình như viết cái gì đó rất đáng kinh ngạc!
Về Bakunawa...
Citlali: Trong đội quân Vực Sâu tấn công Natlan năm trăm năm trước thì Bakunawa là thứ đáng sợ nhất. Nghe nói nó đã nuốt chửng vô số người trong tộc chúng tôi, và không thể bị giết chết...
Citlali: Cho dù chặt đầu nó hay chém nó thành nhiều khúc thì phần còn lại vẫn có thể sinh trưởng và tiến lại gần nhau... Cuối cùng trở thành con quái vật hoàn toàn mới.
Paimon: Đáng sợ quá... Vậy sau đó làm thế nào mà thắng được nó thế?
Citlali: Là Tenoch đã hy sinh bản thân. Anh ấy đã để Sanhaj vẽ lên người Chữ Khắc Phlogiston dùng để thi triển pháp thuật biên giới, sau đó chủ động để Bakunawa nuốt chửng.
Citlali: Rồi Sanhaj lấy bản thân làm vật tế, triệu hồi một không gian Dạ Thần nhỏ bé trong bụng Bakunawa.
Citlali: Sức mạnh của Dạ Thần, sức mạnh Vực Sâu và sức mạnh còn sót lại của Tenoch đã hỗn chiến trong cơ thể Bakunawa, gây ra vụ nổ lớn, khiến nó bị nổ tung thành vô số mảnh.
Citlali: Nhưng cho dù vậy, cũng có người cho rằng con quái vật đó chưa hoàn toàn chết đi, chỉ là bị năng lượng hỗn loạn sinh ra từ vụ nổ ngăn cản việc hồi sinh thôi.
Citlali: Nếu như đáp ứng được điều kiện nào đó, thì những mảnh vụn đó vẫn có thể trở thành một Bakunawa hoàn chỉnh...
(Hội thoại trở về điểm lựa chọn trước hoặc tiếp tục qua bước sau nếu đã chọn cả 3 lựa chọn)
Về Vùng Biển Lặng...
Citlali: Enjou cũng chưa điều tra ra bí mật của Vùng Biển Lặng. Đây là một tin tốt đối với chúng ta.
Citlali: Nhưng suy đoán của hắn ta... thật sự hơi khó tin...
(Hội thoại trở về điểm lựa chọn trước hoặc tiếp tục qua bước sau nếu đã chọn cả 3 lựa chọn)
Về hang động bí mật...
Citlali: Xem ra Enjou đã ghi nhớ bản đồ lúc trước xem trộm được. Đây cũng là phiên bản hắn ta vẽ lại.
Citlali: Từ những ký hiệu này có thể thấy, hắn ta đã tìm được điểm đích rồi.
Paimon: Thật đáng ghét... Nhưng sao hắn ta không hành động ngay, mà còn ở đây lãng phí thời gian để đóng kịch chứ?
Citlali: Với độ xảo quyệt của hắn thì e rằng đây không phải lãng phí thời gian, mà là hành động cần thiết để phá bỏ chướng ngại.
(Hội thoại trở về điểm lựa chọn trước hoặc tiếp tục qua bước sau nếu đã chọn cả 3 lựa chọn)
Paimon: Ba bản báo cáo này đều xem xong rồi, giờ chúng ta nên thế nào đây?
Tới nơi được đánh dấu trên bản đồ thôi.
Citlali: Đúng vậy. Vị trí này hình như ở ngay gần chúng ta thôi, cần phải làm rõ xem Giáo Đoàn Vực Sâu đang muốn giở trò gì.
Citlali: Chúng ta xuất phát thôi.

(Đi vào hang động phía sau thác nước)
Paimon: Mấy tảng đá này trông hơi lạ, không phải đang giấu thứ gì đó chứ?!
(Đập vỡ đống đá, một hang động lộ ra)
Paimon: Quả nhiên là có bí mật!
(Đi sâu vào trong hang động)
Paimon: Hình như chúng ta đi đến cuối đường rồi... Thứ này là gì nhỉ? Trông hơi quen quen.
Citlali: Đây là dụng cụ nghi lễ của Chủ Nhân Gió Đêm chúng tôi. Sao nó lại ở đây nhỉ?
Paimon: Ừm, tôi từng thấy qua nó ở Chủ Nhân Gió Đêm rồi... Nó có thể đưa chúng ta đến một nơi khác, phải không?
Citlali: Đúng vậy. Người trong tộc muốn đến Xưởng Dệt hoặc Nơi Hiến Tế Bí Ẩn đều phải dùng đến nó. Nhưng thứ này rõ ràng là không dẫn tới hai nơi đó.
Paimon: Đi đâu được nhỉ?
Citlali: Chỉ có người thi triển thuật pháp hoặc người đã từng đến qua mới biết được. Nhưng tiếc là giờ trông nó có vẻ hết hiệu lực rồi...
Paimon: Hết, hết hiệu lực á?
Citlali: Ừm, linh tính của nó đã tiêu tan từ lâu... Tôi đoán là tên Enjou đó cũng bị chặn lại ở bước này.
Paimon: Vậy... có thể bổ sung linh tính gì đó cho nó không? Rồi để nó hoạt động trở lại.
Citlali: Cũng không phải là không được. Nhưng người thi triển cũng giống như những ổ khóa khác nhau, cần phải có chìa khóa tương ứng. Nếu muốn khởi động lại thì tôi phải làm rõ được cấu tạo của "ổ khóa" trước đã.
Paimon: Nghe có vẻ như là sẽ có cách nhỉ? Citlali thật lợi hại!
Citlali: Hứ, hai người cứ tra trong Từ Điển Chủ Nhân Gió Đêm đi, dòng chữ ngay dưới "Citlali" có viết là "Siêu Sham" đấy.
Paimon: Ơ? Nghĩa là sao cơ?
Citlali: Là "shaman siêu đỉnh cao".
Vậy Ororon thì sao?
Citlali: "Rau Sham".
Paimon: Là shaman rau củ à?
Citlali: Là shaman trồng rau.
Paimon: ...Từ điển này là do cô tự viết đấy à?
Citlali: Không đùa nữa, để tôi xem thử thứ này... Khoan! Là ai đó?!
Paimon: Có kẻ theo dõi chúng ta sao? Là ai đó! Mau ra đây đi!
Paimon: Ơ? Là Asha à... Giật cả mình, tôi còn tưởng là cái tên Enjou xấu xa đó chứ.
Citlali: Những con Asha này sao cứ đi theo chúng ta mãi thế nhỉ?
Paimon: Chúng thích chúng ta sao? Pucli nói Asha là "linh hồn tốt" của Vùng Biển Lặng, vốn thân thiện với con người đó, hihi.
Citlali: Đó là ý nghĩa của cái tên "Asha" đúng không? Tôi cũng từng nghe qua, nhưng cũng không đến mức cứ đi theo đến tận đây chứ...
Citlali: Chờ đã, tôi biết rồi. Có lẽ chúng không phải là muốn thân thiết với chúng ta...
Paimon: Vậy thì lý do là gì?
Citlali: Bởi vì trên người chúng ta có thứ đó. Nếu nói Asha là "linh hồn tốt" của Vùng Biển Lặng, thì chúng nhất định sẽ thân thiết với thứ đó. (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành)?
(Lấy di vật của Sanhaj ra)
Paimon: Thì ra là di vật của Sanhaj. Chúng thật sự rất vui... Chắc là lúc Citlali lấy di vật ra thì chúng đã nhìn thấy, nên mới đi theo chúng ta nhỉ?
Citlali: Gặp lại nhau sau nhiều năm à...
Paimon: Ồ! Chúng đang làm gì vậy?
Citlali: Dụng cụ nghi lễ được khởi động lại rồi! Thật không thể tin được...
Citlali: Hóa ra Asha chính là chìa khóa...
Citlali: Tuy không biết ai đã để lại thứ này, nhưng có thể thấy, nơi mà nó hướng đến nhất định có liên quan đến Vùng Biển Lặng...
Paimon: Giờ chúng ta có nên tới đó xem thử không?
Citlali: (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành), sẵn sàng chưa? Chúng ta không thể ở lại đây quá lâu, đám Giáo Đoàn Vực Sâu kia sớm muộn cũng sẽ kéo đến.
Xuất phát nào.
Paimon: Có hơi hồi hộp... Xuất phát thôi!
(Tới bước tiếp theo)
Đợi đã.
Citlali: Ừm, chuẩn bị xong thì xuất phát thôi.
(Kết thúc hội thoại)
(Nói chuyện với Citlali nếu đã chọn "Đợi đã.")
Citlali: Đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Xuất phát nào.
Paimon: Có hơi hồi hộp... Xuất phát thôi!
(Tới bước tiếp theo)
Đợi đã.
Citlali: Ừm, chuẩn bị xong thì xuất phát thôi.
(Kết thúc hội thoại)

Paimon: Ôi trời, chúng ta đã đến đâu đây...?
Citlali: Tôi còn không biết ở Natlan có một nơi như vậy đấy...
Paimon: Hả? Đến cả Citlali mà cũng không biết sao!
Citlali: Tiêu rồi... Tôi mất kết nối với Wayob rồi...
Paimon: Thế là sao cơ?!
Citlali: Chứng tỏ là... chúng ta có thể đã không còn ở Natlan nữa.
Paimon: Nhưng vừa rồi chúng ta còn ở khu nghỉ dưỡng mà... Sao lại thế được?!
Citlali: Tôi cũng không rõ. Dù tôi đã mất kết nối với Wayob, nhưng vẫn cảm nhận được khí tức của Vương Quốc Dạ Thần... Chuyện này kỳ lạ quá...
Chúng ta phải điều tra thật kỹ nơi này mới được.
Citlali: Ừm, cẩn thận nhé.
(Lại gần chiếc ghế trống ở phía bên phải)
Paimon: Lạ thật... Trên này vốn dĩ cũng nên có một món vũ khí chứ nhỉ?
Citlali: Phía sau ngai đá này có khắc chữ... Hmm, nó thuộc về Sanhaj.
Paimon: Vũ khí của Sanhaj à? Sao lại không thấy nữa nhỉ... Ối! Không phải là cái đó đấy chứ?
Là di vật đó sao?
Paimon: Có cần đặt nó lên xem thử không...
(Nói chuyện với Citlali, có thể chọn)
Paimon: Lạ thật... Trên này vốn dĩ cũng nên có một món vũ khí chứ nhỉ?
Citlali: Phía sau ngai đá này có khắc chữ... Hmm, nó thuộc về Sanhaj.
Paimon: Vũ khí của Sanhaj à? Sao lại không thấy nữa nhỉ... Ối! Không phải là cái đó đấy chứ?
Là di vật đó sao?
Paimon: Có cần đặt nó lên xem thử không...
Đặt Vào
(Xác nhận tiêu hao 1 Mảnh Vũ Khí Thần Bí - Giá Đỡ Tên Mảnh Vũ Khí Thần Bí - Giá Đỡ Tên đặt vào bệ đá)
Bạn đặt di vật của Sanhaj lên bệ đá...
Paimon: Nhìn kìa! Ghế ở giữa đang phát sáng! Phải ngồi lên đó sao? (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành)... muốn thử không?
Citlali: (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành)! Paimon! Hai người đâu rồi?!
Citlali: (Lúc nãy (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) ngồi lên ngai đá rồi biến mất, chẳng lẽ lại bị đưa tới nơi khác rồi sao? Nguy hiểm quá, mình phải đuổi theo thôi...)
Citlali: (Không, không được! Hiện tại chỉ có mình biết chuyện gì đã xảy ra, không thể liều lĩnh xông vào được. Tzitzimimeh cũng không thể cách mình quá xa, lỡ như bị nhốt hết ở trong đó thì nguy...)
Citlali: (Nhưng giờ cũng không thể tùy tiện rời đi! Cái tên Giáo Đoàn Vực Sâu đó có thể xuất hiện bất cứ lúc nào... Không thể để hắn uy hiếp (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) và Paimon được.)
Citlali: (Đáng ghét, phải nghĩ cách báo cho Mavuika mới được. Hoặc chí ít là phải truyền tin ra ngoài...)
???: Ôi chà, làm phiền rồi. Cho hỏi ở đây có phải là Khách Sạn Lửa Thánh không? Những chiếc ghế này trông hoành tráng quá đi.
Citlali: Hừ... Đúng là chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới...
Enjou: Ái chà, đây không phải Bà Itztli hay đuổi theo tôi khắp nơi đó sao? Sao lại đến đây làm phục vụ bán thời gian thế này?
Citlali: Tên Giáo Đoàn Vực Sâu kia, đến đây rồi mà vẫn còn mạnh miệng sao! Chuyện này là do ngươi gây ra à?
Enjou: Tôi thừa nhận, đúng là tôi vừa có tài ăn nói vừa thích làm chuyện mờ ám... Nhưng mà nơi này thì tôi thực sự mới tới lần đầu.
Enjou: Cứ tưởng thông qua tấm vải đó là sẽ đến được Vùng Biển Lặng, nhưng không ngờ lại đến nơi này. Đây chính là "hữu duyên tương ngộ" nhỉ?
Enjou: À! Bà Itztli kính mến, có phải là không tiện nói chuyện phiếm trong giờ làm không? Rất xin lỗi, tôi sẽ đi ngay đây.
Citlali: Cứ tự nhiên.
Enjou: Woa, không giữ tôi lại luôn sao? Nơi làm việc không có đặt chỉ tiêu doanh số à?
Citlali: Giờ bà đây không có thời gian tiếp đãi ngươi đâu. Tốt nhất là tranh thủ mà chạy đi.
Enjou: Được rồi... À, (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) đâu? Sao không thấy ở đây nhỉ? Dù sao tôi cũng là bạn cũ của hai người đó mà. Đến cũng đến rồi, tôi đi chào hỏi một tiếng rồi mới đi vậy...
Enjou: Ừm... Để tôi ngửi thử xem nào. Chỗ ngồi phía sau kia có mùi quen lắm, (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) từng ngồi ở đó à? Tôi có thể sờ thử không?
Citlali: Mũi thính đấy. Bà đây thay đổi cách nhìn rồi đấy. Không lẽ ngươi là con chó của (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) sao?
Enjou: Chuyện đó sao có thể... sao có thể... nói ra như vậy được chứ.
Citlali: Hay lắm. Hóa ra là vở kịch chú chó ngàn dặm lo lắng đi tìm chủ... Vậy cũng xem như khiến bà đây hài lòng rồi.
Citlali: Vậy thì, Itzpapa, mời chú chó trung thành này ngồi nhé.
Citlali: Hửm? Lại đây đi, sao lại không qua đây thế?
Enjou: Thái độ của cô đột nhiên thay đổi. Thân là người đại diện cho Giáo Đoàn Vực Sâu, tôi cảm thấy hơi lo lắng.
Citlali: Làm gì mà thận trọng vậy? Giáo Đoàn Vực Sâu do có nhiều tên nhát gan thế này nên mới không thể thành công nhỉ?
Enjou: Đừng áp sự vô dụng của tôi lên tất cả đồng liêu chứ. Thân là con chuột Vực Sâu mà mọi người đều đòi đánh, thì việc nhìn trước ngó sau chính là bí quyết sinh tồn của tôi rồi.
Enjou: Cho nên, để tránh việc bị sập bẫy, hay là chúng ta dùng một giao dịch để đảm bảo nhé.
Enjou: Papar, tên nhân viên đóng vai anh hùng đó đang rất an toàn. Tôi có thể dùng anh ta để đổi lấy một vé đến Vùng Biển Lặng không?
Enjou: Chỉ cần tôi có thể an toàn đến đó, thì tôi cũng đảm bảo anh ta sẽ an toàn trở về. Bà Itztli thân yêu thấy thế nào?
Citlali: Hừm... Ngươi muốn đến Vùng Biển Lặng để làm gì?
Enjou: Đây là chuyện riêng tư, thân là trưởng bối thì nên cho hậu bối nhiều không gian chứ.
Citlali: Haha, nói hay lắm. Nhưng rất tiếc, bà đây chẳng nhớ được câu nào cả. Tuy nhiên, hãy nhớ cho kỹ những lời mà ta sắp nói nhé...
Enjou: Ép người quá rồi đấy.
Citlali: Muốn đóng vai cháu trai thì hãy lắng nghe cho kỹ! Đây là đặc quyền từ một người bà đấy!
Enjou: ...
Citlali: Ngai đá phía sau sẽ dẫn tới một nơi khác. Nếu muốn qua đó thì hãy biết điều mà ngoan ngoãn như một con capybara.
Citlali: Cấm vẽ bậy, cấm làm hại cây cỏ. Còn nữa, phải tìm ra (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) và Paimon, đảm bảo an toàn cho họ.
Enjou: Không thành vấn đề. Tôi xin thề trên danh dự của (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành).
Citlali: Trẻ con mới thích thề thốt, người già thì thích cách bảo thủ hơn. Chỉ cần ngươi hợp tác một chút là được...
Enjou: Hợp tác... như thế nào cơ?
Citlali: Enjou ngoan nào, đừng sợ, sẽ xong ngay thôi.
Citlali: Itzpapa, giữ hắn ta lại!

Paimon: Lại là nơi nào nữa đây? Lúc nãy chỉ mới chạm nhẹ vào ngai đá là đã ở đây rồi...
Paimon: ...Cả Citlali cũng không thấy đâu nữa.
Trông giống như Vương Quốc Dạ Thần vậy.
Paimon: Ban nãy Citlali nói có thể cảm nhận được khí tức của Vương Quốc Dạ Thần, chắc không phải là nơi này đấy chứ?
Paimon: Nhưng tại sao ở đây vẫn còn dấu vết ô nhiễm của Vực Sâu vậy? Chẳng phải chúng ta đã xử lý Vực Sâu từ lâu rồi sao?
Có lẽ đây thực sự không phải Natlan.
Paimon: Trông giống Natlan nhưng lại không phải Natlan, Vương Quốc Dạ Thần nhưng không thể kết nối với Wayob, tiêu diệt Vực Sâu rồi mà vẫn tồn tại... Uwa! Ghê quá!
Tôi nhớ ra một chuyện.
Paimon: Chuyện gì vậy?
Sanhaj từng sử dụng phép thuật biên giới.
Paimon: Hả?! Ý là không gian Dạ Thần thu nhỏ được Sanhaj triệu hồi à? Vậy... chẳng lẽ phía trước chính là Vùng Biển Lặng sao?!
Đi qua đó là biết thôi.
Paimon: Vậy chúng ta phải cẩn thận đấy!
(Tiếp tục thăm dò phía trước)
Paimon: Mấy tên bay lơ lửng này... sẽ không đột nhiên xông ra tấn công chúng ta chứ?

(Tiếp tục thăm dò phía trước)
Paimon: Đây là nơi nào vậy...?
Paimon: Nơi này nhất định là Vùng Biển Lặng... Không ngờ lại đến được nơi này...
Paimon: Chúng ta có thể xem là nhà mạo hiểm hàng đầu trong số các nhà mạo hiểm rồi đó!
Paimon: Ối! Hình như tôi nghe thấy tiếng gầm đáng sợ...
???: Chờ đã!
Paimon: Ủa? Có người đang gọi chúng ta phải không?
(Tiếp tục thăm dò phía trước)
???: (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành), Paimon!
Paimon: Ơ! Có người gọi chúng ta này... Hình như là tiếng của Citlali.
Enjou: Cuối cùng cũng tìm được hai người rồi.
Paimon: En... Enjou!?
Enjou: Là tôi, Citlali đây.
Paimon: Citlali?!
Enjou: Khụ... (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành), Paimon. Tuy đây không phải là cảnh tượng lâu ngày gặp lại trong lòng tôi, nhưng đúng là đã lâu không gặp rồi.
Paimon: Lại biến thành Enjou rồi!!
Enjou: Cơ thể trẻ trung thế này mà lại phát ra giọng nói của một bà lão già nua. Đúng là khó xử mà...
Enjou: Im miệng ngay!
Cô vẫn ổn chứ, Citlali?
Enjou: Đừng lo, tôi vẫn đang ở đại sảnh trước đó, chỉ là dùng phép thuật đưa một phần linh hồn vào cơ thể tên này để bắt hắn đến chi viện thôi.
Paimon: Citlali lợi hại quá! Không ngờ lại có thể điều khiển được Enjou luôn đấy!
Enjou: Cô ta không lợi hại đến vậy đâu, là do tôi đã đồng ý thôi. Đây chỉ là một cuộc giao dịch.
Paimon: Giao dịch? Vậy ngươi đã đem bán chính cơ thể mình sao?!
Enjou: Là trao đổi lợi ích cục bộ, tạm thời và có giới hạn.
Enjou: Đúng vậy, tôi muốn xác nhận hai người an toàn, vừa không thể để cái tên này gây ra uy hiếp gì. Nói chung, vẫn ổn là tốt rồi.
Enjou: Còn nữa, đây là Tai Họa Eshu, là thanh kiếm nghi thức mà Sanhaj từng dùng. Tôi đã mượn nó từ chỗ thủ lĩnh.
Enjou: Tình hình ở chỗ hai người chưa rõ ràng, nên hãy cất nó cẩn thận để đề phòng bất trắc.
Paimon: Woa, vậy là Sanhaj đã dùng cái này để triệu hồi Vương Quốc Dạ Thần sao?
Enjou: Ôi, bảo vật thần kỳ thế này... Tôi có thể sờ thử không?
Paimon: Không được! Đây là của chúng tôi.
Enjou: Đừng nhỏ mọn như vậy. Di vật của Sanhaj là do tôi tìm được mà, chẳng phải về sau cũng rơi vào tay hai người sao? Tôi còn chưa nói gì đấy.
Enjou: Paimon phải học hỏi thêm khí phách rộng lượng của tôi đấy.
Paimon: (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành), bây giờ tôi muốn tẩn cho tên Enjou này một trận quá, nhưng lại sợ đánh trúng Citlali.
Enjou: Cứ yên tâm, tôi không thấy đau đâu.
Enjou: Các vị, với tư cách là một người nho nhã, tôi không làm hại đến ai cả. Tôi chỉ muốn đến đây xem thử thôi mà, đâu cần phải dùng bạo lực thế chứ?
Enjou: Papar đúng là không bị thương, tôi đã xác nhận rồi.
Paimon: Nhưng chúng tôi bị lừa, chúng tôi rất tổn thương đấy.
Enjou: Tôi hiểu tâm trạng đó mà. Nhưng kẻ chủ mưu tôi đây bây giờ còn đang bị một bà già đè đầu đây này.
Enjou: Nếu như vậy vẫn chưa hả giận thì hay là giết tôi luôn đi!
Được đấy.
Enjou: (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành), tôi còn tưởng (‍cậucậu/‍) ít nhiều cũng sẽ nói đỡ cho tôi chứ. Thế mà (‍cậucậu/‍) lại chỉ đâm mũi dao lạnh lẽo vào tim tôi thôi.
Chỉ cần không đâm vào Citlali là được.
Enjou: Làm tốt lắm.
Enjou: Tạm thời đừng nói những lời này nữa, bây giờ chúng ta cùng hội cùng thuyền đấy.
Được rồi, tôi sẽ nói đỡ cho vài lời.
Enjou: Thế mới là đồng đội chứ.
Paimon: Chúng ta thành đồng đội từ khi nào thế?
Enjou: Đây là Vùng Biển Lặng, chúng ta sớm đã ở trên cùng một con thuyền rồi. Kẻ địch thì đang ở phía bên kia biển.
Enjou: Hai người cũng thấy cái tên đáng sợ kia rồi chứ? Mặc dù tôi cũng mới gặp lần đầu, nhưng tôi có nhiều tài liệu mà hai người không biết. Đó chính là Bakunawa xâm nhập đấy...
Enjou: Nếu không giải quyết nó thì nó sẽ ăn và biến chúng ta thành chất dinh dưỡng để nó phát triển. Sau đó lớn lên, nó sẽ chạy ra ngoài rồi ăn hết tất cả người Natlan.
Paimon: Đây chính là thứ đã đối đầu với sáu vị anh hùng và Tenoch sao... Không phải nó đã bị tiêu diệt rồi à?
Enjou: Điểm đáng sợ của Bakunawa là sự bất tử vượt qua những tạo vật của "Gold". Sự xâm nhập của nó không phải là mục nát hay vôi hóa...
Enjou: Sức mạnh trong cơ thể nó là thứ mà kể cả "Gold" và Giáo Đoàn Vực Sâu chúng tôi khi đó cũng không thể nắm giữ. Sức mạnh đó có thể ăn mòn cả thời gian...
Paimon: Hình như Venti cũng từng nói qua vấn đề ô nhiễm thời gian ở Vùng Biển Lặng... Hóa ra là do con quái vật này sao?
Enjou: Chướng ngại mà chúng ta gặp trên đường có thể là phong ấn để ngăn nó chạy ra ngoài... Đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến cho Vùng Biển Lặng biến mất...
Paimon: Thế thì chẳng phải chúng ta đã làm hỏng phong ấn rồi sao?!
Enjou: Hmm... Có thể nơi mà chúng ta đang đứng đã là khoảng thời gian khác rồi.
Paimon: Vậy, vậy chúng ta có quay về được không?!
Enjou: Đương nhiên. Cơ hội ở ngay bên kia kìa. Bakunawa xâm nhập, hôm nay chúng ta đại diện cho Giáo Đoàn Vực Sâu tiêu diệt ngươi.
Paimon: Sao tự nhiên lại đứng về phe chính nghĩa thế? Chẳng có nguyên tắc gì cả!
Enjou: Paimon đọc sách ít quá rồi đấy. Trong "Tuyển Tập Sóng Mới" có nói, sự kết hợp cố định của nguyên tắc là linh hoạt. Nguyên tắc linh hoạt, linh hoạt trong nguyên tắc.
Enjou: Nói tóm lại thì tới lúc chiến đấu rồi!

(Tới gần Bakunawa)
Paimon: Tên này to thật đó!
(Lần đầu thành công chặn đòn của Bakunawa)
Enjou: Làm tốt lắm, (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành)! Nắm được sức mạnh của Tai Họa Eshu rồi đấy.
(Lần đầu bị đánh trúng)
Paimon: (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) bị đánh trúng rồi, cẩn thận!
Enjou: (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành), vẫn ổn chứ?
Paimon: Sao chỉ đứng bên đó mà nhìn thế? Mau giúp đỡ đi!
Enjou: Đừng nóng, (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) bị thương thì tôi cũng rất đau lòng mà. Chỉ cần có cơ hội là tôi sẽ nhảy vào ngay thôi.
(Giai đoạn 1, sau khi làm tê liệt Bakunawa)
Enjou: (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành), nhân cơ hội này mau leo lên đỉnh đầu của Bakunawa rồi tấn công vào điểm yếu của nó!
Paimon: Woa, Citlali mở một con đường cho chúng ta rồi.
Enjou: Là tôi mở đó! Là công lao của tôi!
(Giai đoạn 1, sau khi bắn trúng Bakunawa)
Enjou: Chính là như vậy!
(Phase 2, sau khi làm tê liệt Bakunawa)
Enjou: (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành), hãy thử lại lần nữa! Tận dụng con đường này!
Enjou: E hèm... Tôi cũng muốn hô một khẩu hiệu giống vậy.
Enjou: Lần sau tới lượt ngươi đấy.
(Phase 3, sau khi làm tê liệt Bakunawa)
Enjou: (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành), lần cuối rồi! Phải cho Bakunawa một đòn chí mạng!
Enjou: Không phải đã nói là lần này để tôi nói sao? Bà già, đừng có cướp lời tôi chứ.
Enjou: ...Vậy ngươi muốn hô hào gì đây?
Enjou: (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành), đại diện cho Giáo Đoàn Vực Sâu tiêu diệt nó đi!
(Sau khi đánh bại Bakunawa)
Paimon: Chúng ta thắng rồi sao?
Enjou: Bakunawa có lợi hại đến đâu thì cũng không lợi hại bằng (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) và tôi được...
Paimon: Liên quan gì đến ngươi chứ!

Paimon: Giải quyết xong rồi sao? Chúng ta giỏi quá! Đây là kẻ địch lớn nhất mà chúng ta từng gặp phải đấy nhỉ!
Enjou: Haha, từ cường độ năng lượng vừa rồi thì có lẽ chúng ta mới chỉ đối phó với một phần cơ thể của Bakunawa mà thôi...
Enjou: Nhưng dù là cơ thể thì chắc cũng sẽ để lại vài thứ đồ tốt... Để tôi xem thử...
Enjou: Đứng lại.
Paimon: Đúng vậy! Enjou, đừng có tùy tiện đụng vào.
Enjou: Hửm? Thế nào đây, vắt chanh bỏ vỏ à? Hay qua cầu rút ván?
Enjou: (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành), vừa rồi ai đã giúp (‍cậucậu/‍) giáng đòn chí mạng vào Bakunawa? (‍CậuCậu/‍) đối xử với thành viên cốt cán như thế sao?
Paimon: Ngươi cũng thật biết cách trèo cao đấy nhỉ...
Rốt cuộc ngươi muốn gì?
Enjou: Mọi điều chưa rõ đều là những ham muốn được khắc sâu trong tâm hồn tôi.
Enjou: Trong chiến lợi phẩm của Bakunawa, có thể có những di vật mà nó từng nuốt chửng, những món đồ vô cùng quý giá...
Enjou: Kể từ khi (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) đến Natlan là ngươi đã bắt đầu tìm kiếm manh mối về Vùng Biển Lặng. Mục tiêu của ngươi không thể nào mơ hồ như vậy.
Paimon: Đúng đấy! Enjou, đừng tưởng lần nào cũng có thể lấp liếm qua mặt được nhé. Nếu không nói thì chúng tôi sẽ không từ bỏ đâu.
Enjou: Tôi không nói dối, nhưng nếu đã vậy thì hãy nghe tôi kể thêm một câu chuyện nhé.
Enjou: Nhiều năm trước, ở vùng đất hoang tàn có một vương quốc. Quốc vương hiền lành nhưng cũng rất mạnh mẽ, lại yêu thương con dân. Người dân cũng yêu mến và ủng hộ quốc vương.
Enjou: Sau đó, kẻ địch mạnh mẽ kéo đến tấn công, quốc vương hy sinh tính mạng để cứu đất nước. Sau khi quốc vương qua đời, người kiên định nhất từng đi theo ngài đã trở thành quốc vương mới.
Enjou: Nhưng sức mạnh tăm tối vẫn tiếp tục bao trùm, dần dần ăn mòn vị quốc vương mới. Vương quốc lại rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng...
Enjou: Kết quả là nội loạn bùng nổ, vương quốc bị chia cắt, quốc vương mới bị lật đổ, con dân của ngài cũng bị trục xuất.
Enjou: Người dân ở đó chia làm hai nhóm. Một nhóm chọn tự mình lưu đày, vĩnh viễn rời khỏi quê hương để đi đến nơi xa xôi hơn.
Enjou: Còn một nhóm không chịu rời đi thì được phép định cư ở nơi xa xôi và nghèo khó nhất đất nước.
Enjou: Họ sống trong sự lãng quên trong hàng ngàn năm, cho đến khi bóng tối lại bao trùm. Lúc đó, vương quốc vẫn còn bị chia cắt, họ là những người đầu tiên cầm vũ khí lên.
Enjou: Tuy từ lâu họ đã nghèo đói không còn đường về, nhưng không một ai lùi bước hay bỏ chạy, giống như năm ấy họ đã không rời bỏ quê hương. Họ lần lượt ngã xuống, cho tới người cuối cùng.
Paimon: Chẳng lẽ ngươi định nói... ngươi chính là người đó à?!
Enjou: Xem ra ăn nhiều Slime thật sự sẽ khiến người ta ngốc nghếch đấy.
Paimon: Sao lại mắng người vậy!
Enjou: Người đó tên là Tenoch, và thôn làng bị diệt vong đó chính là Tenochtzitoc.
Enjou: Họ từng là những chiến binh rất giỏi sử dụng sức mạnh của gió, về sau cũng có người gọi nơi chôn cất của họ là nơi không có gió.
Enjou: Những đồng bào đã rời bỏ quê hương năm trăm năm trước đã đến đất nước thực sự thuộc về gió. Ở đó, họ có một cái tên mới là "Muratan"... Nhưng đó lại là một câu chuyện khác rồi.
Lẽ nào... ngươi là người Muratan sao?
Paimon: Thật, thật à? Citlali?
Enjou: Đừng hét to như vậy, sẽ làm giảm trí thông minh của (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) đấy. Còn Bà Itztli thì không thể trả lời hai người được nữa rồi.
Paimon: Cô ấy bị làm sao hả?!
Enjou: Yên tâm, chỉ là bị tôi đuổi về thôi. Câu chuyện không phải kể suông thế đâu, cảm ơn hai người đã để tôi làm quen với một phần sức mạnh của Bakunawa.
Enjou: Lần này thì bà già đáng ghét đó không thể làm phiền chúng ta nữa rồi.
Paimon: Quả nhiên ngươi vẫn là tên Vực Sâu xấu xa xảo quyệt!
Enjou: Nguyên tắc linh hoạt, linh hoạt trong nguyên tắc. Paimon chẳng bao giờ nghe lời người khác nói cả.
Rốt cuộc ngươi là ai? Có mục đích gì?
Enjou: (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành), tôi từng nhìn thấy hào quang của Vindagnyr mờ dần dưới lớp tuyết, Người Con Của Mặt Trời nhảy múa trong đêm trắng, Thành Gurabad hùng vĩ bị chôn vùi trong cát vàng...
Enjou: Tôi đã chạm vào bình máu thịt ở Tế Đàn Moshiri, bức tượng khổng lồ vỡ vụn của Remuria, màu sắc bị vấy bẩn trên bức bích họa ở Tháp Vucub Caquix...
Enjou: Tôi biết giới quý tộc cũ ở Mondstadt bị người dân lật đổ thế nào, người Liyue ở Quy Li Tập bắt đầu di cư ra sao, con dân của Orobaxi chiến đấu với tín đồ của Narukami như thế nào.
Enjou: Tôi còn biết người Tenochtzitoc làm sao tử trận, người Muratan xa rời quê hương ra sao...
Enjou: Nhưng trong tất cả những gì tôi biết, không có nơi nào thuộc về tôi cả... Chúng giống như sao băng, vụt qua bầu trời của tôi rồi biến mất.
Enjou: (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành), Paimon, tôi đến từ Giáo Đoàn Vực Sâu, nhưng đó không phải quê hương tôi... Có thể nói cho tôi biết quê hương của hai người ở đâu không?
Enjou: ...Ah, hai người cũng không trả lời được sao. Hay là không muốn trả lời nhỉ?
Enjou: Được rồi, tôi phải đi vào nơi sâu hơn đây. Lần này có lẽ sẽ không còn gặp lại nhau nữa.
Enjou: (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành), không có sức mạnh của Bakunawa thì sẽ không thể vào Vùng Biển Lặng thật sự được đâu. Tôi để lại chút đồ cho (‍cậucậu/‍) vậy.
Paimon: Đây... đây là cái gì?
Enjou: Đây là loài hoa nở rộ trong biển lửa mãnh liệt. Nếu như tôi chưa bị cháy rụi thì đóa hoa sẽ lóe lên ánh hào quang trong biển lửa và khói đen.
Enjou: Này, ngươi tên Enjou phải không? Nếu tìm được bí mật thì nhớ quay lại chia sẻ nhé... Ít nhất thì hãy cho ta biết tên thật của ngươi đấy.
Enjou: Bà Itztli? Bà... không phải là đã bị tôi đuổi đi rồi sao?
Enjou: Bà đây chỉ là muốn xem ngươi định giở trò gì thôi.
Enjou: Haha, hóa ra là vậy. Xin lỗi vì sự kiêu ngạo này nhé. Nếu có ngày đó thì tôi sẽ nhớ.
Enjou: Vậy thì, hẹn gặp lại, những tượng đài trên hành trình của tôi. Cho đến khi chúng ta gặp lại nhau.
Enjou: Nếu trên thế gian này thật sự tồn tại một quê hương bị tôi lãng quên, thì liệu nó có ẩn giấu trong khoảnh khắc vỡ vụn âm ỉ này không?

Citlali: Hai người về rồi sao. Vẫn ổn chứ?
Chúng tôi vẫn ổn.
Citlali: Vậy thì tôi yên tâm rồi. Không ngờ mục đích của tên Enjou lại là... Tôi thật sự không nhìn thấu được.
Citlali: Bây giờ nghĩ lại, ban đầu Enjou trốn trong "Tenoyollotzin", chắc là do không thể vào nơi này.
Citlali: Nhưng hắn ta biết hai người sẽ đến, nên định lợi dụng. Hắn ta tin rằng hai người sẽ tìm được cách.
Paimon: Nhưng hắn ta không ngờ là Citlali cũng đến, làm đảo lộn hết kế hoạch của hắn...
Paimon: Dù biết cái tên này không giống những tên Giáo Đoàn Vực Sâu khác...
Paimon: Nhưng không ngờ là hắn có nhiều bí mật như vậy. Hơn nữa, không chỉ chưa giải mã được bí mật, mà bí mật lại còn nhiều hơn nữa. Giống như nơi này vậy.
Citlali: Chuyện này chắc Mavuika sẽ biết gì đó, để tôi đi hỏi cô ấy.
Citlali: Vừa rồi tôi bảo Citlalin tìm kiếm xung quanh, và phát hiện ra một tấm bia đá ở phía sau đại điện, trên đó có vài cái tên...
Paimon: Tên gì cơ?
Citlali: Có một số bị mài mòn đến không thể nhận ra, còn một số vẫn đọc được, là tên của các Hỏa Thần đời trước.
Paimon: Hả?!
Citlali: Tôi nghĩ nơi này có thể là kiệt tác của các Hỏa Thần trong suốt 500 năm, mục đích chắc là để giải quyết hoặc tạm thời giải quyết vấn đề về Bakunawa.
Citlali: Nhưng cụ thể họ đã dùng cách gì thì vẫn là một bí ẩn. Hy vọng hai người tạm thời đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Paimon: Vậy... vậy chúng ta có thể tiếp tục điều tra nơi này không?
Citlali: Đương nhiên là được. Nhưng hai người không được vào quá sâu, đặc biệt là (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) đấy, biết chưa?
Citlali: Hiện giờ, linh tính mà tôi gán lên Enjou hình như đã bị sức mạnh đặc biệt nào đó thiêu hủy. Vùng Biển Lặng chắc chắn có vấn đề mà hiện tại chúng ta không giải quyết được.
Citlali: Tôi cần thêm thời gian để nghiên cứu. Nếu có thông tin mới tôi sẽ liên hệ với hai người...
Citlali: Còn muốn biết chuyện gì nữa không?
Anh nhân viên đó sao rồi?
Citlali: Papar à? Cậu ta không sao. Enjou nói với tôi là trước đó hắn ta giả làm du khách, dùng cái tên "Hayne" để kết bạn với Papar, sau đó nhanh chóng trở nên thân thiết.
Citlali: Sau cùng Papar bị Enjou chuốc cho cả đống rượu mật, bây giờ chắc đang ngáy to ở xó xỉnh nào đó trên Đảo Tete rồi.
Paimon: Đúng là phong cách của tên đó...
Citlali: Được rồi, tôi cũng phải về đây. Chuyến đi này đối với người già như tôi thực sự cũng hơi đau nhức xương khớp rồi đấy...
Cảm ơn nhé, Citlali.
Citlali: Nói lời cảm ơn với tôi làm gì...
Citlali: Nếu muốn cảm ơn thì đừng quên ghé thăm bà lão này thường xuyên nhé.
(Nhận được Ghi Chép Rách Nát Của Ai Đó I Ghi Chép Rách Nát Của Ai Đó ISự Từ Chối Của Người Vượt Lửa (Người Tenochtzitoc Cuối Cùng) Sự Từ Chối Của Người Vượt Lửa (Người Tenochtzitoc Cuối Cùng))

Ngôn Ngữ Khác[]

Ngôn NgữTên Chính Thức
Tiếng ViệtNgười Tenochtzitoc Cuối Cùng
Tiếng Trung
(Giản Thể)
最后的特诺奇兹托克人
Zuìhòu de Tènuòqízītuōkè rén
Tiếng Trung
(Phồn Thể)
最後的特諾奇茲托克人
Zuìhòu de Tènuòqízītuōkè rén
Tiếng AnhThe Last Survivor of Tenochtzitoc
Tiếng Nhật最後のテノチズトク人
Saigo no Tenochizutoku-jin
Tiếng Hàn테노치즈톡 최후의 생존자
Tenochijeutok Choehuui Saengjonja
Tiếng Tây Ban NhaEl último superviviente de Tenochtzitoc
Tiếng PhápDernier survivant de Tenochtzitoc
Tiếng NgaПоследний выживший из Теночцитока
Posledniy vyzhivshiy iz Tenochtsitoka
Tiếng Tháiชาว Tenochtzitoc คนสุดท้าย
Tiếng ĐứcDer Letzte von Tenochtzitoc
Tiếng IndonesiaPenyintas Terakhir dari Tenochtzitoc
Tiếng Bồ Đào NhaO último Tenochtzitoc
Tiếng Thổ Nhĩ KỳHayatta Kalan Son Tenochtzitoclu
Tiếng ÝL'Ultimo superstite di Tenochtzitoc

Lịch Sử Cập Nhật[]