Người Mưu Cầu Tri Thức Trầm Lặng là phần thứ tư trong Chương Teyvat - Nhiệm Vụ Ma Thần, Chương 3: Màn 1 - Xuyên Qua Màn Sương Và Rừng Rậm.
Các Bước Thực Hiện[]
- Tìm Haypasia
- Bước này chỉ xuất hiện nếu người chơi thoát khỏi Bí Cảnh Nhiệm Vụ: Người Mưu Cầu Tri Thức Trầm Lặng
- Xuyên qua sương mù
- Tiếp tục tiến lên, xuyên qua hốc cây
- Thử đi đến cửa hang đặc biệt
- Điều tra căn phòng cổ xưa
- Tiếp tục tìm đường đến trên đỉnh hốc cây
- Điều tra đình viện phía sâu trong hành lang
- Xem Lưu Ý Về Cơ Chế
- Điều tra hành lang phía còn lại
- Đến bề mặt tầng trên
- Đánh bại Sứ Đồ Vực Sâu
- Cứu Haypasia
- Chế biến thức ăn ở chỗ lửa trại
- Đem hộp cơm đã chuẩn bị đến cho Haypasia
- Nói chuyện với Haypasia
- Quay về Làng Gandharva
- Tạm biệt Collei
Lưu Ý Về Cơ Chế[]
- Người chơi không thể thay đổi đội hình hay tham gia Chế Độ Nhiều Người Chơi khi đang trong bí cảnh.
- Đứng ở góc bên phải của sân (nơi có vệt sáng đánh dấu) và di chuyển camera sao cho 2 phần của hình vẽ ghép lại thành bông hoa hoàn chỉnh.
Lời Thoại[]
Mô tả nhiệm vụ
Theo Tighnari thì học giả Haypasia ẩn cư trong rừng mới là người thích hợp nhất để giải đáp thắc mắc về Cây Thế Giới.
- Paimon: Haypasia... Ấy, trong này không có ai nhỉ?
- Paimon: Không lẽ cô ấy đi ra ngoài tìm thức ăn rồi sao? Để tôi đi xung quanh tìm thử!
- (Paimon xoay người bay về phía cửa hang động)
- Âm Thanh Nhỏ Nhẹ: Waaaah...
(Âm thanh gì vậy?)
(Hình như từ trong hang động truyền ra...)
- (Nhà Lữ Hành đi sâu vào trong hang động)
- (Nhà Lữ Hành): (Là Haypasia! Cô ấy sao rồi?)
- (Nhà Lữ Hành và sinh vật nhỏ kỳ lạ từ hai hướng khác nhau bước về phía Haypasia, nhìn thấy người còn lại khi đến gần cô ấy)
- ???: ?!
- (Sinh vật nhỏ kỳ lạ nhảy lên)
-
- (Màn hình mờ đi, chuyển cảnh)
- (Paimon trở lại)
- Paimon: (Nhà Lữ Hành), thì ra bạn ở đây.
- Paimon: A, Haypasia! Cô ấy sao rồi?
- Haypasia: Khụ khụ... đói quá... khụ... nước...
Cô ấy có vẻ như bị đói ngất đi luôn rồi.
Có vẻ như vẫn còn khá tỉnh táo.
- Paimon: Nhưng tình trạng hiện giờ của cô ấy có vẻ như không thể ăn được gì rồi, chúng ta ra ngoài tìm chút nước cho cô ấy trước đi.
- (Nhà Lữ Hành và Paimon quay trở ra)
- Paimon: Đợi đã, sao bên ngoài đột nhiên có sương mù vậy? Chúng ta ra ngoài xem thử đi.
- (Kiểm tra Haypasia, tùy chọn)
- Haypasia: Ục... đói quá...
- (Rời khỏi hang)
- Paimon: Ấy, sao bên ngoài hang động lại biến thành như vậy rồi?
- Paimon: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chúng ta rốt cuộc đang ở đâu?
Paimon, bình tĩnh chút.
Nhất định là có nguyên nhân gì đó.
- Paimon: Ừm... nói đúng lắm, vậy chúng ta đi điều tra xung quanh thử đi.
- (Đi theo con đường và vào trung tâm)
- Paimon: Woa, không gian rộng lớn quá...
- Paimon: Nhìn xem, cứ có cảm giác cửa hang đó rất đặc biệt, chúng ta nghĩ cách đến đó xem thử đi, nói không chừng sẽ tìm được manh mối gì đó đấy.
- (Tiếp cận địa điểm chỉ định)
-
- (Chuyển cảnh, Nhà Lữ Hành được dịch chuyển đến một địa điểm mang phong cách Inazuma)
- Paimon: Ơ, vừa rồi có chuyện gì xảy ra thế, vì sao xung quanh đột nhiên lại biến thành như vậy?
- (Đến căn phòng phía cuối hành lang)
-
- (Chuyển cảnh, Nhà Lữ Hành trở về hốc cây)
- (Đi qua cánh cửa có khóa Nhựa Thông Nguyên Thủy)
-
- (Chuyển cảnh, Nhà Lữ Hành được dịch chuyển đến một địa điểm mang phong cách Inazuma)
- Paimon: Nơi kỳ lạ này rốt cuộc là sao?
- Paimon: Ê, bạn sao vậy? Sao nhìn có vẻ bất an.
- (Đi đến cuối)
-
- (Chuyển cảnh, Nhà Lữ Hành trở về hốc cây)
- (Đi lên phía trên)
- Sứ Đồ Vực Sâu: Hahaha... Nhà Lữ Hành, chúng ta lại gặp mặt rồi!
- Paimon: Là Sứ Đồ Vực Sâu! Này, các ngươi đến nơi kỳ lạ này là có mưu đồ gì?
- Sứ Đồ Vực Sâu: "Nơi kỳ lạ"? "Mưu đồ"? Haha... những chuyện này ngươi không cần phải biết!
- (Khoảng 20s sau khi Sứ Đồ Vực Sâu vào trạng thái Bóng Tối Lan Tỏa)
- Paimon: Không thể đánh bại hắn được... Rõ ràng trước đây bạn đã chiến đấu với hắn rất nhiều lần rồi mà, tại sao lại như vậy?
- Sứ Đồ Vực Sâu: Nhà Lữ Hành, cho dù ngươi trước đây có may mắn sống sót đến cỡ nào thì cũng phải đến ngày tàn, đến lúc ngươi phải thừa nhận sức mạnh yếu kém của ngươi rồi!
Ta sẽ không bị đánh bại ở đây đâu!
Ta còn phải đi tìm (em gái/
anh trai) của ta! - (em gái/
anh trai)? Hahahaha... Nhà Lữ Hành à, ngươi không thấy được chân tướng hay không thể chấp nhận hiện thực nhỉ?
Sứ Đồ Vực Sâu: - (Công chúa/
Hoàng tử) đại nhân đã bỏ rơi ngươi rồi, sự tồn tại của ngươi đối với (Công chúa/ Hoàng tử) mà nói chẳng qua chỉ là đá ngáng đường mà thôi!
Sứ Đồ Vực Sâu: - Sứ Đồ Vực Sâu: Thân tình mà ngươi muốn tìm sớm đã không còn nữa rồi, hành trình của ngươi vốn đã không còn ý nghĩa!
- (Chuyển cảnh)
Sứ Đồ Vực Sâu: Nhưng ngươi cũng không cần phải phiền lòng, vì hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của ngươi!
- (Nhà Lữ Hành): !!
- (Nhà Lữ Hành): (Kỳ lạ, ban nãy là chuyện gì vậy? Hình như là một giấc mơ trong thoáng chốc, nhưng nội dung thì lại không nhớ rõ lắm...)
- (Paimon quay trở lại)
- Paimon: (Nhà Lữ Hành), làm sao đây, xung quanh bên ngoài đều không thấy bóng dáng của Haypasia...
- Paimon: A, thì ra cô ấy ở đây! Tình hình của cô ấy thế nào rồi?
- Haypasia: Ngọt quá...
- Paimon: Tốt quá rồi, cô ấy vẫn còn nhận thức. Ối! Sao lại làm rớt hết đồ ăn rồi!
Ban nãy tôi có hơi mơ màng.
- Paimon: Bất cẩn quá, không giống bạn chút nào cả.
Tôi đã giật mình khi trông thấy Haypasia.
- Paimon: Được rồi, cũng khó trách, dáng vẻ của cô ấy đúng là có hơi bất ổn.
- Paimon: Nhưng giờ không phải là lúc để nói chuyện này, chúng ta đi cứu chữa cho cô ấy trước đi.
- Paimon: Ấy, sao bên người của cô ấy lại có nhiều trái cây thế này? Đúng rồi, số trái cây này chắc là có tác dụng đấy!
- Cho Haypasia gần như bất tỉnh uống nước ép và đợi một lúc...
- Tighnari sao... Ối! Haypasia: Ừm... Ai vậy? Là
- Haypasia: ...
- Paimon: Haypasia, đừng lo lắng, là Tighnari phái chúng tôi đến đưa đồ ăn cho cô. Nhìn xem, còn có bức thư nữa này.
- Đưa thư của Tighnari cho Haypasia xem.
- Haypasia: Thì ra là vậy, hai người chính là bạn của Tighnari sao. Thật xin lỗi, ban nãy gây phiền phức cho hai bạn rồi.
- Haypasia: Cũng may các bạn đã đến cứu tôi kịp thời, lại còn mang đến nhiều trái cây như vậy nữa.
- Paimon: Không có, số trái cây này không phải của chúng tôi mang đến, chúng có sẵn ở đây đó.
- Paimon: Hơn nữa chúng tôi còn thắc mắc là sao xung quanh cô nhiều đồ ăn như vậy, trên khóe môi cũng có nước trái cây, vậy tại sao cô lại ngất xỉu vì đói vậy.
- Haypasia: Là thế sao?
- Haypasia: Tôi hiểu rồi... như vậy chắc là do "hàng xóm" của tôi đã đến.
- Paimon: Hàng xóm? Ở xung quanh đây còn có người khác sao?
Là thứ tròn tròn đúng không?
Là sinh vật giống Bắp Cải Cuộn đúng không?
- Haypasia: Không lẽ bạn đã gặp nó rồi sao?
- Kể chuyện xảy ra trong hang động cho Paimon và Haypasia nghe...
- Paimon: Hử... ban nãy bạn gặp phải sinh vật kỳ lạ mà chúng ta đã từng thấy qua trước đó, sau đó lại đột nhiên mơ một giấc mơ khác thường sao? Thật thần kỳ.
- Haypasia: Nhưng tôi cảm thấy những gì Nhà Lữ Hành nói đều là thật, bởi vì tôi trước đó cũng giống vậy, vô tình làm cho vị hàng xóm của tôi sợ luôn.
- Haypasia: Yên tâm đi, nó không có ác ý đâu, nó đưa bạn vào giấc mơ là vì muốn tranh thủ thời gian để chạy trốn mà thôi.
- Paimon: Haypasia, vậy loài sinh vật nhỏ đó rốt cuộc là gì?
- Haypasia: Tôi cũng không biết tên của chúng, nhưng tôi biết là nhất định chúng có mối liên hệ rất sâu sắc với Thảo Thần.
- Haypasia: Bởi vì lần đầu tiên tôi thấy chúng chính là ngày ý thức của tôi kết nối được đến Cây Thế Giới.
- (Hồi tưởng)
- Haypasia: Lúc đó, tôi mở mắt ra khỏi thiền định, đầu óc tôi mông lung với những kiến thức tràn vào, và tim tôi đập loạn xạ.
- Haypasia: Đột nhiên, tôi phát hiện ở cửa hang có một hình bóng nho nhỏ.
- Haypasia: Tôi hiếu kỳ chạy theo, nó chắc đã quen với việc tôi sinh sống ở gần đây, cho nên không có đề phòng tôi, còn vô tư làm việc của mình nữa.
- Haypasia: Đến khi tôi cúi xuống nhìn thử thì nó mới ý thức được là tôi nhìn thấy nó.
- Paimon: Sau đó thì sao?
- Haypasia: Sau đó thì tôi đã nằm mơ, khi tôi tỉnh lại thì không thấy nó đâu nữa.
- Haypasia: Tôi còn nghĩ là nó sẽ không xuất hiện nữa, nhưng vài ngày sau tôi lại gặp nó, vả lại còn gặp được bạn của nó nữa.
- Haypasia: Gần đây tôi cảm thấy nó có vẻ như đỡ sợ tôi hơn rồi, nhưng không thể ngờ là nó lại đến đây cứu tôi.
Đúng là một sinh vật thú vị.
Đúng là một hàng xóm tốt.
- Haypasia: Ừm, đúng vậy. À đúng rồi, Tighnari có viết trong thư là, bạn có rất nhiều câu hỏi về Cây Thế Giới muốn hỏi tôi...
- Âm Thanh Kỳ Lạ: "Ục ục..."
- Haypasia: Ối, xin lỗi nhé, tuy là uống nhiều nước ép rồi nhưng mà bụng tôi vẫn còn hơi trống.
- Paimon: (Nhà Lữ Hành), chúng ta làm món gì đó cho Haypasia ăn đi, thức ăn mà Tighnari chuẩn bị trước đó đã bị rơi xuống đất rồi. Với lại tôi cũng đói rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói tiếp vậy.
- Gà Nấu Hoa Ngọt và Canh Rau Củ nhé, hai món đó là món tủ của bạn mà. Paimon: Chúng ta ăn món
- Haypasia: Woa, tôi chưa từng ăn món ăn của nước ngoài qua, thật đáng mong chờ đó! Nói thật thì từ sau lần trước Tighnari ghé đến đây thì tôi đã lâu rồi chưa được ăn cơm nước đàng hoàng.
- (Tương tác với bếp lửa)
- Dùng lửa trại nấu ăn...
- Paimon: Tiếp theo hãy đặt chúng vào hộp cơm mà Tighnari đưa cho chúng ta, lúc nãy tôi đã rửa qua rồi.
- Paimon: Thơm quá, nhìn cũng đẹp nữa. Đi thôi, chúng ta đi ăn cùng Haypasia đi.
- (Nhận Cơm Hộp Chính Tay Nhà Lữ Hành Làm)
- (Nói chuyện với Haypasia)
- Haypasia: Làm xong chưa? Tôi không giỏi nấu nướng, thật may mắn khi được ăn những món ăn của các bạn nấu.
- (Mở giao diện giao đồ)
- Cùng ăn với Haypasia. Sau đó, kể lại chuyện kết nối được đến Cây Thế Giới cho cô ấy nghe...
- Haypasia: Tuy đã đọc thư của Tighnari, cũng đã nghe câu chuyện bạn kể, nhưng chuyện bạn kết nối được với Cây Thế Giới đúng là đáng kinh ngạc mà!
- Giáo Viện rồi. Haypasia: Tôi đã tốn ba năm thời gian, cũng được xem như "thiên tài" trong
- Haypasia: Phải biết là có một số học giả tốn cả đời cũng không thể nào làm được chuyện này.
- Paimon: Trầm hương này tại sao lại có thể kết nối con người đến Cây Thế Giới vậy?
- Đại Vương Rukkhadevata, nó có thể kích hoạt nhận thức của chúng tôi với sức mạnh của Thảo Thần. Haypasia: Bởi vì nguyên liệu của loại trầm hương này được làm từ nhiều loại thực vật tạo ra từ
- Haypasia: Mà cội nguồn sức mạnh của Thảo Thần chính là Cây Thế Giới, cho nên chúng tôi có thể dựa vào sức mạnh của cô ấy để viếng thăm được một góc nào đó sâu trong vùng đất này.
Có vẻ như tôi đã hiểu rồi.
- Cây Thế Giới, khả năng hiểu biết của bạn rất tốt. Haypasia: Ừm, không hổ danh là người có thể kết nối được với
Có vẻ như tôi vẫn chưa hiểu.
- Sumeru một thời gian nữa thì sẽ hiểu được thôi. Haypasia: Không sao, đợi bạn ở lại
- Paimon: Ừm, được rồi. Nhưng tại sao (Nhà Lữ Hành) lại có một thời gian dài bị khó chịu bởi loại mùi hương thực vật này nhỉ?
- Haypasia: Chủ yếu là do thể chất đặc biệt của (Nhà Lữ Hành), dưới sự kích thích của trầm hương, khả năng nhận thức của (Nhà Lữ Hành) đối với sức mạnh của Thảo Thần bị quá tải, dẫn đến tình trạng rối loạn.
- Haypasia: Cho nên khi ngửi được những hương liệu có thành phần tương tự thì cơ thể sẽ sản sinh phản ứng căng thẳng.
- Haypasia: Nhưng cũng đừng lo lắng, giờ bạn đã không sao rồi.
- Thảo Thần, nhưng nếu không phải dùng phương pháp thiền định đặc biệt thì Linh Phân Hương sẽ không gây ảnh hưởng đến bạn đâu. Haypasia: Tuy nói bạn vẫn còn đang mẫn cảm với sức mạnh của
- Paimon: Phù... thật tốt quá.
- Haypasia: Nói thật thì, tôi ngưỡng mộ khả năng nhận thức của bạn lắm. Dù cho tôi phải nhức đầu đau mỏi cả đời, chỉ cần có thể kết nối được với Cây Thế Giới thì tôi cũng bằng lòng.
- Paimon: Woa, không ngờ cô lại kiên quyết như vậy.
- Haypasia: Haha, đâu còn cách nào khác, ai bảo tôi là học giả chứ.
- (Camera chuyển hướng, lộ ra sinh vật nhỏ kỳ lạ núp ở cửa hang)
- Học Phái Rtawahist trong Giáo Viện, chủ yếu nghiên cứu về mối liên hệ giữa bầu trời sao và vận mệnh sinh linh. Về mặt bầu trời sao thì đúng là có rất nhiều bí mật chưa được khám phá. Haypasia: Tôi thuộc
- Haypasia: Vì vậy, tôi chỉ có thể đi hỏi Cây Thế Giới toàn năng.
- Haypasia: Tiếc là khả năng nhận thức của tôi có hạn, không thể khiến bản thân lần nào cũng tìm được Cây Thế Giới, cũng không đảm bảo được tinh thần của bản thân sẽ không bị nó phá hủy.
- Haypasia: Giai đoạn tu hành hiện giờ của tôi đang là "Kỳ Satyavada", có rất nhiều học giả trong thời kỳ này đã phát điên khi tìm kiếm Cây Thế Giới.
- (Camera chuyển hướng, lộ ra sinh vật nhỏ kỳ lạ vẫn đang núp ở cửa hang)
- Haypasia: Các hiền giả nói, do trong Cây Thế Giới chứa tri thức của thần, nếu như chúng tôi tiếp xúc với Cây Thế Giới trong khi năng lực của bản thân không đủ, thì đầu óc cũng sẽ chịu đựng không nổi.
- Haypasia: Cho nên chúng tôi vì muốn để tinh thần của bản thân ổn định và không liên lụy đến người khác, nên chỉ đành cố gắng ở một mình.
- Paimon: Lấy được tri thức từ Cây Thế Giới nguy hiểm thật! Thế cô không sợ sao?
- Haypasia: Đương nhiên là sợ rồi, nhất là trong những đêm không trăng không tiếng động.
- (Haypasia quay đầu về phía cửa hang)
- (Sinh vật nhỏ kỳ lạ nhảy lên rồi biến mất)
- Haypasia: Nhưng từ khi tôi biết được ở gần đây có một vị hàng xóm thì tôi đã không còn sợ nữa.
- Haypasia: Có thể gặp được vị hàng xóm này, chắc là do được Thảo Thần phù hộ.
- Haypasia: Haha, nói cũng kỳ lạ, nó rõ ràng là sứ giả của Thần Trí Tuệ, nhưng lại có sức mạnh khiến người khác phải "nằm mơ".
- Paimon: Vậy là sao? Năng lực này sao nghe thấy huyền diệu vậy.
- Haypasia: Bởi vì người Sumeru gần như không nằm mơ.
- Paimon: Hả, có chuyện này sao?
- Haypasia: Ừm, ở Sumeru thì chỉ có trẻ con mới nằm mơ, người lớn có vẻ như không như vậy.
- Haypasia: Các hiền giả nói, "trí tuệ" cũng là "lý tính", mà những thứ trong giấc mơ luôn luôn không có lý tính, cũng không có logic.
Có chút nhớ lại giấc mơ đó.
Giấc mơ đó quả thật rất hỗn loạn.
- Haypasia: Ừm, trong giấc mơ, người ta sẽ luôn bị âu lo của bản thân quấy nhiễu.
- Haypasia: Theo quan điểm của hiền giả, người Sumeru không nằm mơ, chính sự ban ơn của Đại Vương Rukkhadevata đã giúp chúng tôi tránh xa những ảo tưởng ngu dốt trong giấc ngủ của mình.
- Haypasia: Tôi xuất thân từ gia đình học giả nhiều đời của Sumeru, từ nhỏ cha mẹ đã nói tôi nghe rằng, khi nào tôi không còn nằm mơ nữa, thì lúc đó tôi sẽ trở thành người lớn.
- Haypasia: Tôi đã cố gắng học tập, trở thành học viên của Giáo Viện, sau đó trở thành nghiên cứu viên, tôi quả nhiên đã không còn nằm mơ nữa.
- (Camera chuyển sang cảnh sinh vật nhỏ giữa lùm cây)
- Haypasia: Nhưng ngày hôm đó khi tôi giật mình vì nó, tôi đã đột nhiên nằm mơ.
- Haypasia: Thật thần kỳ, tuy là tôi đã quên mất tôi thấy gì trong mơ rồi, nhưng tôi đột nhiên cảm thấy mình như trở về với tuổi thơ vậy.
- Haypasia: Thuở nhỏ, tôi từng rất khờ dại, nhưng tôi lại không sợ hãi... nói không chừng, giấc mơ cũng không phải tiêu cực như thế.
- Haypasia: À, sau này nếu các bạn có đến Thành Sumeru thì đừng nên nói cho người khác nghe những chuyện kỳ lạ này nhé, không thôi sẽ bị người ta cười đó.
- Paimon: À đúng rồi, cô có suy nghĩ gì về những thứ mà (Nhà Lữ Hành) đã thấy được trong giấc mơ không?
- Haypasia: Xin lỗi, tôi tạm thời không có manh mối gì. Nhưng mà những gì thấy được từ Cây Thế Giới thì chắc chắn là một đoạn ký ức nào đó từng tồn tại.
- Haypasia: "Thế giới... lãng quên ta..." rốt cuộc là có ý nghĩa gì nhỉ?
- Haypasia: Nếu tôi có thể đột phá được "Kỳ Satyavada" để đạt đến cảnh giới của "Kỳ Paripurna" thì chắc sẽ hiểu được những thứ này.
- Haypasia: Nếu như sau này các bạn có đi qua nơi này nữa thì hãy đến thăm tôi nhé.
Cảm ơn Haypasia!
Chúc cô tu luyện thuận lợi.
- Haypasia: Không cần khách sáo, các bạn là ân nhân cứu mạng của tôi mà, với lại nghĩ đến việc có thể tiếp tục ăn món ăn của bạn làm thì tôi cũng rất mong chờ đó.
- Sau khi cùng Haypasia nói thêm vài chuyện khác, mọi người đã qua đêm trong hang núi...
- Làng Gandharva thôi. Paimon: Nếu Haypasia đã bình an và những chuyện cần biết cũng đã hỏi qua rồi, vậy giờ chúng ta về
- (Nói chuyện với Haypasia)
- Haypasia: Các bạn muốn về rồi sao? Nếu như có gì cần hỏi thì có thể đến hỏi tôi.
Về "mộng cảnh".
- Haypasia: Tuy nói là hàng xóm của tôi khiến bạn nằm mơ, nhưng nó không thể khống chế được nội dung trong giấc mơ đó.
- Haypasia: Điểm cuối trong giấc mơ của bạn có vẻ khá đáng sợ, hình như là do trong lòng bạn có ưu phiền gì đó đúng không.
- Haypasia: Không cần lo lắng, bạn nhất định sẽ vượt qua nó trong đời thực mà.
- Haypasia: Tuy nói người Sumeru không nằm mơ để giảm thiểu phiền não, nhưng trong tôi lại cứ thấy như thiếu vắng gì đó, haha, kỳ lạ thật.
- (Trở về danh sách lựa chọn)
Về "Cây Thế Giới".
- Haypasia: Các học giả của Sumeru sẽ dùng Linh Phân Hương để kết nối tới Cây Thế Giới, từ đó nhận được tri thức. Quá trình này tuy nguy hiểm, nhưng chúng tôi cho rằng rất xứng đáng.
- Haypasia: Về những gì mà bạn thấy, tôi không thể biết được đó là gì. Bởi vì tôi hiện giờ vẫn chưa biết cách đi đến nơi sâu như vậy trong Cây Thế Giới.
- Haypasia: Hy vọng rằng trong tương lai, tôi sẽ có thể vượt qua "Kỳ Satyavada" để nhận được trí tuệ thực thụ.
- (Trở về danh sách lựa chọn)
Về "hàng xóm" kỳ diệu.
- Haypasia: Tôi nghe nói những đứa trẻ trong rừng hay nói về chuyện của những tinh linh, nhưng tôi lớn lên trong Thành Sumeru, từ nhỏ đã không nghe nói nhiều về những chuyện này rồi.
- Haypasia: Nhưng cũng có khả năng là do ba mẹ tôi quản lý tôi nghiêm khắc, không cho tôi tiếp xúc với những đứa trẻ khác chăng. Chắc ba mẹ tôi bây giờ vẫn sẽ không tin sự tồn tại của "hàng xóm" bên tôi mất.
- Haypasia: À đúng rồi, kể ra thì tôi cảm thấy nó có thể dự đoán được sự xuất hiện của Tighnari.
- Haypasia: Có đôi lần khi nó đang chơi đùa dưới tán cây thì đột nhiên cảnh giác rồi chạy mất hút, và không lâu sau thì Tighnari xuất hiện.
- Haypasia: Nói không chừng lần sau bạn có thể hỏi Tighnari về chuyện này...
- (Trở về danh sách lựa chọn)
Tạm biệt.
- Haypasia: Tạm biệt, nếu như bạn có đi ngang qua đây thì có thể đến thăm tôi, tôi sẽ rất vui đó.
- (Đến khu vực chỉ định)
- Ghulam: Tighnari, anh cảm thấy lý do từ chối này có phải hơi lảng tránh không?
- Tử Vực là công việc của anh, nhưng làm như vậy chỉ là trị ngọn không trị gốc. Ghulam: Tôi biết anh là đội trưởng [[kiểm lâm], dọn dẹp
- Ghulam: Đại nhân Khajeh đã nói rồi, việc mà anh có thể làm trong Thành Sumeru có liên quan đến việc chữa trị cho Cây Thế Giới. Nếu là như vậy thì tại sao anh lại từ chối chứ?
- Khajeh: Đừng ép buộc cậu ta quá, để nghe cậu ấy giải thích xem nào. Chúng ta đến để mời cậu ấy đến Giáo Viện chứ không phải đến để gây sự.
- Tighnari: Đại nhân Khajeh, làm phiền đại nhân phải đích thân đến đây rồi.
- Haravatat cho lắm. Tighnari: Nhưng tôi chỉ là một đội trưởng kiểm lâm, thực sự không giống với người có thể giúp được gì cho một vị đại nhân của Học Phái
- Amurta như ông ấy mất mặt, cho nên ta mới có mặt ở đây thay ông ấy đấy. Khajeh: Haha, cũng do trong thư cậu đã từ chối thẳng thừng ân sư của mình, khiến hiền giả Học Phái
- Tighnari: Ra là vậy... tôi còn tưởng với tính khí của ân sư thì ông ấy sẽ đích thân đến mắng chửi tôi một trận chứ.
- Khajeh: Tighnari, ân sư của cậu đã tham gia vào hạng mục này, cho nên bây giờ rất cần sự giúp đỡ của cậu.
- Tighnari: Đại nhân Khajeh, thầy tôi muốn tôi giúp gì cho ông ấy?
- (Khajeh và Ghulam nhìn nhau)
- Khajeh: Cậu đến Thành Sumeru thì sẽ biết ngay thôi.
- Tighnari: Tôi phải đi bao lâu?
- Khajeh: Bây giờ vẫn chưa biết rõ được.
- Tighnari: ...Ý của đại nhân là, tuy lần này đại nhân đích thân đến đây, nhưng vẫn không thể trả lời những nội dung trong thư mà tôi đã hỏi thầy sao?
- Tighnari: Nếu là vậy thì e rằng tôi không thể cho đại nhân một câu trả lời xác đáng rồi.
- Ghulam: Tighnari, anh...
- Khajeh: Haiz, kệ vậy. Chúng ta đi.
- (Nhà Lữ Hành đi qua cả nhóm, chỉ có Ghulam và Khajeh quay lại nhìn)
- Paimon: Tighnari, xảy ra chuyện gì vậy?
- Tighnari: Không có gì, người của Giáo Viện muốn tôi đến Thành Sumeru giúp đỡ. Nhưng tôi cũng không thể bỏ mặc công việc ở đây, vì vậy tôi đã từ chối.
- Tighnari: À đúng rồi, chuyện của Haypasia thế nào rồi?
- Paimon: Ừm, có chút rắc rối, nhưng giờ cô ấy đã không sao rồi, chúng tôi cũng hỏi được khá nhiều chuyện.
- (cậu/
cô) đã hồi phục, vậy thì tôi cũng không giữ hai người ở lại đây nữa. Hai người muốn đến Thành Sumeru đúng không?
Tighnari: Vậy thì tốt rồi. (Nhà Lữ Hành), nếu giờ đây cơ thể của - Paimon: Ừm, chúng tôi muốn gặp "Tiểu Vương Kusanali" để hỏi vài chuyện. Tighnari, anh có biết gì về cô ấy không?
- Tighnari: Xin lỗi, tôi không biết cách để yết kiến.
- Paimon: Vậy anh có biết chúng tôi cần phải hỏi ai trong Thành Sumeru để biết được thông tin của cô ấy không?
- Tighnari: Để tôi nghĩ xem... thời gian tôi sống trong Thành Sumeru không dài, người mà tôi tiếp xúc đa phần đều là nghiên cứu viên.
- Tighnari: Vậy đi, để tôi viết một bức thư cho hai người, hai người có thể đi tìm một nghiên cứu viên thuộc Học Phái Amurta để hỏi thăm thử.
- Tighnari: Với lại khi hai người đến Thành Sumeru có lẽ sẽ nhận được một thứ, tuy có vẻ không thể giúp gì được, nhưng mà hai người có thể thử.
- Paimon: Sao, là gì vậy?
- Tighnari: Nó tên là "Trạm Cuối Akasha", là di sản của Đại Vương Rukkhadevata, cũng có người nói nó chính là thứ đã khiến cho Sumeru trở thành kinh đô của trí tuệ.
- Tighnari: Người của Giáo Viện sẽ hướng dẫn hai người cách dùng.
- Paimon: Được, vậy chúng ta chuẩn bị xuất phát đến Thành Sumeru thôi! Nhưng trước đó thì...
Phải đi chào tạm biệt Collei đã.
- Paimon: Đúng vậy! Tighnari, chúng tôi có chuyện quan trọng cần phải nói với Collei, cô ấy đã khỏe hơn chưa?
- Tighnari: Ừm, đã khỏe hơn rồi. Nhưng cô ấy đã nằm trên giường quá lâu, nên tôi đã để cô ấy đi tản bộ rồi. Lát nữa hai người có thể đến con đường phía bắc để gặp cô ấy.
- Tighnari: Cô ấy biết hai người sắp rời đi nên chắc đã đến đó để đợi trước rồi.
- Paimon: Cảm ơn Tighnari, vậy chúng tôi đi đây.
- Tighnari: Tạm biệt, thượng lộ bình an nhé.
- (Nhận
Thư Giới Thiệu Của Tighnari)
- (Nói chuyện với Tighnari)
- Tighnari: Collei đang ở con đường phía bắc Làng Gandharva, hai người đến đó để gặp cô ấy nhé.
Về Collei...
- Tighnari: Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cho Collei, tôi sẽ nghĩ cách để làm rõ mối liên hệ giữa Tử Vực và căn bệnh của cô ấy.
- (Trở về danh sách lựa chọn)
Về lời mời của Giáo Viện...
- Tighnari: Nghe nói ở bên đó đang tiến hành một công trình lớn, thầy của tôi cũng đã tham gia.
- Tighnari: Nhưng tình hình của rừng mưa đang không ổn, Collei cũng cần có người chăm sóc, cho nên tôi không thể rời khỏi Làng Gandharva được. Hơn nữa, tôi không có nhiều hứng thú lắm với chức vị và danh tiếng của Giáo Viện.
- Tighnari: Nếu như thầy vẫn chưa đích thân đến đây để mắng tôi thì hẳn là vẫn chưa đến mức tôi phải giúp đỡ. Thư mà ông ấy viết cho tôi trước đây có hơi khách sáo, làm tôi có chút không quen.
- (Trở về danh sách lựa chọn)
Tạm biệt.
- Tighnari: Tạm biệt.
- (Tiếp cận Collei)
- Collei: A, các bạn đến rồi.
- Collei: Ừm, không đúng... giờ đáng lẽ ra không nên nói câu này, mà phải nói là "thượng lộ bình an" mới đúng.
- Paimon: Collei, cảm ơn bạn đã ở đây đợi chúng tôi, chúng tôi phải xuất phát đến Thành Sumeru rồi.
Collei, nhớ bảo trọng nhé.
Collei, chúng ta hẹn gặp lại nhau sau nhé.
- Collei: Ừm, mọi người yên tâm, tôi sẽ dưỡng bệnh cho thật tốt. Với lại tình trạng của tôi cũng đang ổn, căn bệnh cũng không thường tái phát đâu. Tôi là nhân viên kiểm lâm mà, nên phải cùng mọi người bảo vệ rừng mưa mới phải.
- Collei: Còn nữa... xin lỗi nhé, tôi đã giấu chuyện tôi bị bệnh. Bởi vì tôi muốn được làm một người bạn bình thường, tôi không muốn nhận sự thương hại từ hai bạn.
- Collei: Nhưng giữa bạn bè với nhau thì vẫn nên chia sẻ thật lòng chứ nhỉ.
- Paimon: Collei, không cần xin lỗi, chúng tôi phải cảm ơn vì bạn đã tin tưởng mà chia sẻ quá khứ cho chúng tôi biết mới phải.
- Paimon: Chúng tôi rất lo lắng cho sức khỏe của Collei, nhưng đó đơn thuần chỉ là sự quan tâm giữa bạn bè với nhau thôi.
- Collei: Cảm ơn các bạn. À đúng rồi, cái này tặng các bạn.
- Paimon: Đây là cái gì?
- Collei: Công thức Bánh Túi, trước đây tôi đã nói là sẽ chép ra một bản để tặng hai bạn mà. Chữ của tôi hơi xấu, hy vọng hai bạn không chê.
- Paimon: Woa, tốt quá rồi, vậy là sau này chúng tôi có thể ăn thường xuyên rồi!
- Collei: Hy vọng khi hai bạn thưởng thức nó, sẽ nghĩ đến quãng thời gian sống ở trong Làng Gandharva!
Nhất định rồi.
- Collei: Vậy thì, nhân viên kiểm lâm Collei xin chúc hai vị có một hành trình thuận lợi. Khi có cơ hội trở về đây chơi thì tôi sẽ tiếp đón nồng hậu.
- (Nhiệm vụ kết thúc)
- (Nói chuyện với Collei)
- Collei: Chúc các bạn lên đường bình an, thuận lợi gặp được Thảo Thần đại nhân nhé.
Sức khỏe của Collei thế nào rồi?
- Collei: Đã ổn hơn nhiều rồi, bắt đầu từ ngày mai là có thể về đội kiểm lâm được rồi.
- Collei: Tuy hiện giờ tôi vẫn chưa thể giúp thầy xử lý Tử Vực, nhưng tôi sẽ làm tốt những việc khác.
- Collei: À đúng rồi, nếu như bạn có gặp Amber thì đừng nên nhắc đến bệnh tình của tôi nhé.
- Collei: Tuy Amber biết chuyện của tôi, cũng biết được bệnh Eleazar. Nhưng đừng nên nói với cô ấy là tôi đang bị nặng hơn nha.
- Collei: Tôi không muốn cô ấy lo lắng. Nhưng nếu như phải nói thì chính tôi sẽ nói với Amber.
- Paimon: Được rồi, tôi hiểu rồi.
- (Trở về danh sách lựa chọn)
Về Bánh Túi...
- Collei: Ừm, chuyện thầy có thể nấu ăn rất đáng kinh ngạc đúng không?
- Collei: Tuy tay nghề của thầy không tệ, nhưng khẩu vị lại rất nhạt, gia vị cũng không bỏ bao nhiêu vào, tại vì lưỡi và mũi của thầy rất nhạy.
- Collei: Lần trước khi tôi làm Bánh Túi có bỏ gia vị hơi quá, thầy ăn xong liền hắt xì liên tục, hahaha... Đương nhiên tôi cũng bị thầy la cho một trận.
- (Trở về danh sách lựa chọn)
Tạm biệt, Collei.
- Collei: Tạm biệt. Phải thường xuyên quay về đây chơi nhé. Tuy thầy không nói, nhưng thầy rất muốn được gặp lại các bạn đấy.
Bên Lề[]
Ngôn Ngữ Khác[]
Ngôn Ngữ | Tên Chính Thức |
---|---|
Tiếng Việt | Người Mưu Cầu Tri Thức Trầm Lặng |
Tiếng Trung (Giản Thể) | 缄默的求知者 Jiānmò de Qiúzhī-zhě |
Tiếng Trung (Phồn Thể) | 緘默的求知者 Jiānmò de Qiúzhī-zhě |
Tiếng Anh | Người Mưu Cầu Tri Thức Trầm Lặng |
Tiếng Nhật | 沈黙する知の探求者 Chimokusuru Chi no Tankyuusha |
Tiếng Hàn | 침묵하는 지식의 탐구자 Chimmukhaneun Jisik-ui Tamguja |
Tiếng Tây Ban Nha | La silenciosa buscadora del conocimiento |
Tiếng Pháp | À la recherche silencieuse de connaissances |
Tiếng Nga | Безмолвная искательница знаний[• 1] Bezmolvnaya iskatel'nitsa znaniy |
Tiếng Thái | ผู้แสวงหาความรู้บนความสันโดษ |
Tiếng Đức | Die schweigende Wissenssuchende[• 2] |
Tiếng Indonesia | Dia yang Mencari Ilmu Pengetahuan |
Tiếng Bồ Đào Nha | Erudita Solitária |
Tiếng Thổ Nhĩ Kỳ | Sessizce Bilginin İzinden Gitmek |
Tiếng Ý | Il silenzioso cercatore di conoscenza |
Lịch Sử Cập Nhật[]
Ra mắt trong Phiên Bản 3.0