Mong Thiện Giả Thiện Báo là phần thứ sáu trong Chương Teyvat - Nhiệm Vụ Ma Thần, Chương 2: Màn 1 - Lôi Thần Uy Nghiêm, Địa Đàng Vĩnh Hằng.
Các Bước Thực Hiện[]
- Tìm người tiếp theo bị đoạt lấy Vision
- Nói chuyện với Samurai Kurosawa
- Đến ngăn cản Đạo Bảo Đoàn cướp nhà Kurosawa
- Đánh bại Đạo Bảo Đoàn
- Nói chuyện với Đạo Bảo Đoàn
- Nói chuyện với Aoi ở Tiệm Tạp Hóa, tìm hiểu tình hình
- Nói chuyện với Samurai Kurosawa
Lưu Ý Về Cơ Chế[]
- Số tiền 2,000 Mora sẽ không bị trừ từ túi của người chơi.
Lời Thoại[]
Mô tả nhiệm vụ
Samurai bị người đời làm khó dễ sau khi mất đi Vision rốt cuộc đã trải qua những gì mới khiến anh ta ra nông nỗi này?
- (Sau khi hoàn thành Ý Nghĩa Của Việc Chờ Đợi Vô Nghĩa)
- tiểu thư Kamisato thì người thứ hai bị cướp Vision hình như là samurai ở Hiệp Hội Tenryou... Paimon: Theo thông tin của
Thành Inazuma[]
- (Tiếp cận ngoại ô Thành Inazuma)
- Hiệp Hội Tenryou trực thuộc sự quản lý của Shogun, quản lý các vấn đề an ninh trật tự của Inazuma, lệnh truy lùng Vision cũng do họ thực hiện. Paimon: Kỳ lạ, nghe nói
- Paimon: Nhưng vì sao họ lại ra tay với người của mình chứ?
- Paimon: Không hiểu được...chờ đã, bên đó có cãi nhau kìa, chúng ta qua đó xem thử trước đi.
- Oomori: Lương thực cứu tế tháng này, anh định không đưa phải không?
- Yuuya: Cả nhà chúng tôi đều đang chờ số lương thực này để sống đấy! Hôm nay không nói rõ ràng thì anh đừng hòng đi!
- Kurosawa Kyounosuke: Đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không biết lương thực cứu tế gì cả...
- Oomori: Còn bịp bợm ư, đó chính là lương thực cứu tế chứ không phải cho samurai các người bỏ túi riêng!
- Yuuya: Là samurai thì muốn làm gì làm sao! Tôi phải đến Hiệp Hội Tenryou để kiện anh!
Lương thực cứu tế là...
- Oomori: Ai đấy? Đồng bọn với Kurosawa sao?
- Paimon: Không không không, chúng tôi chỉ là người qua đường thôi.
- Paimon: Nghe mọi người cãi nhau nên muốn qua hóng hớt thử.
- Oomori: Thì ra là vậy. Vậy bạn giúp chúng tôi phân xử đi!
- Oomori: Đây là samurai tên là Kurosawa, người của Quân Shogunate. Quân Shogunate phân phát lương thực cứu tế cho vùng này, anh ta là người phụ trách.
- Oomori: Trước đây chúng tôi chỉ cần tìm anh ta là lãnh được lương thực ngay, nhưng đột nhiên bây giờ anh ta không phát nữa.
- Oomori: Chắc chắn do anh ta nổi lòng tham nên muốn một mình nuốt hết số lương thực này! Nhưng nếu không có chúng, chúng tôi sẽ đói mất!
- Yuuya: Chẳng ai nghĩ đến cảm nhận của chúng tôi cả...trước đây còn tưởng anh ấy là người tốt, bây giờ xem ra anh ấy cũng chẳng khác gì với những samurai kia.
- Raiden Shogun trị quốc cũng không cần loại người này hỗ trợ. Yuuya: Chả trách ngay cả Vision cũng bị lấy lại, có lẽ
- Ayaka nói sao, nhưng vì sao Ayaka lại muốn chúng ta giúp hạng người này chứ? Paimon: Thì ra đây là người mà
- Paimon: Thôi thì chúng ta hỏi tên samurai Kurosawa nghĩ thế nào trước đã.
- (Nói chuyện với Oomori lần nữa)
- Oomori: Là con người thì làm việc gì cũng phải nghĩ đến lương tâm chứ!
- (Nói chuyện với Yuuya lần nữa)
- Yuuya: Lương thực cứu tế, lương thực cứu tế của tôi...
- (Nói chuyện với Kurosawa)
- Kurosawa Kyounosuke: Lương thực cứu tế gì chứ, tôi chưa từng nghe đến chuyện này!
- Kurosawa Kyounosuke: Không biết những người này nghe được tin đồn ở đâu, lại muốn chạy đến đây lừa tôi. Nực cười, nếu tôi giếm lương thực cứu tế thì có nghèo rớt mùng tơi như vậy không?
- Kurosawa Kyounosuke: Nhà tôi còn chẳng có gì để ăn...không có chuyện gì thì tránh ra đi, tôi còn phải làm việc.
Nghe nói anh bị mất Vision...
- Kurosawa Kyounosuke: Đúng thế. Người của Quân Shogunate nói tôi bất mãn với lệnh truy lùng Vision, lúc nào cũng lười nhác, lại còn nói tôi có lỗi với Raiden Shogun, nên đã thu hồi Vision của tôi rồi.
- Paimon: Lạ vậy, anh là người thi hành lệnh truy lùng Vision mà, sao lại bất mãn chứ?
- Kurosawa Kyounosuke: Nói thật là tôi cũng không nhớ rõ.
- Kurosawa Kyounosuke: Tôi chỉ nhớ lúc đó hình như tháng nào tôi cũng làm một số việc, nhưng bây giờ không còn muốn làm nữa rồi.
- Kurosawa Kyounosuke: Không những không nhớ mà cứ thấy trong lòng không thoải mái...cứ như ai nợ tôi cái gì vậy.
- Paimon: Có liên quan đến lương thực cứu tế không?
- Kurosawa Kyounosuke: Tôi không hề chiếm lương thực làm của riêng! Vẫn là câu nói đó, nếu có lương thực cứu tế để lấy thì ai muốn phải sống cực khổ như tôi vậy chứ?
- Kurosawa Kyounosuke: Hơn nữa nhà tôi vừa bị Đạo Bảo Đoàn cướp bóc...đúng rồi, lúc nãy tôi đuổi theo chúng đến đây thì đột nhiên bị chặn lại.
- Kurosawa Kyounosuke: Nếu các người không tin thì hãy đi giáo huấn đám Đạo Bảo Đoàn một trận rồi hỏi thử chúng xem nhà tôi có lương thực cứu tế không?
- Paimon: Ừm...trông anh ấy không giống đang nói dối.
- Paimon: Nhưng cũng không thể xác định...chúng ta hãy bắt một người của Đạo Bảo Đoàn hỏi thử xem.
- Paimon: Đi theo dấu vết mà Đạo Bảo Đoàn để lại chắc sẽ tìm được chúng thôi. Nhân lúc chúng chưa chạy xa, chúng ta hãy mau đuổi theo đi.
- (Nói chuyện với Kurosawa lần nữa)
- Kurosawa Kyounosuke: Không ngờ lại có ngày phải nhờ vào Đạo Bảo Đoàn để chứng minh sự trong sạch của tôi...
- (Nói chuyện với Oomori lần nữa)
- Oomori: Đừng hòng lừa bịp, mau giao lương thực ra đây!
- (Nói chuyện với Yuuya lần nữa)
- Yuuya: Hu hu, không có lương thực cứu tế thì tôi sống thế nào đây...
Đạo Bảo Đoàn[]
- (Tiếp cận đám Đạo Bảo Đoàn)
- Ken: Đại ca, hôm nay xem ra thu hoạch khá đó.
- Ken: Trong mấy nhà samurai mà chúng ta đã đến, ngoại trừ một tên nghèo kiết xác thì đa số đều giàu đến rửng mỡ, kỳ này phát tài rồi.
- Tadao: Chút tiền này chẳng đáng kể gì, đây chỉ là bước đầu tiên để anh em chúng ta làm giàu thôi!
- Tadao: Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ dẫn dắt mọi người gây dựng danh tiếng trong nghề trộm này, để tiếng tăm của chúng ta ngày càng vang dội!
- Gou: Hoan hô lão đại!
- Paimon: ...Xem ra chúng chính là Đạo Bảo Đoàn mà chúng ta cần tìm, hãy dạy dỗ chúng một trận nào.
- (Sau khi đánh bại Đạo Bảo Đoàn)
- Ken: Đáng ghét, sao lại thế này...tiền của tôi, đó là số tiền mà chúng tôi vất vả trộm về đó...
- Ken: Lão đại, mau nghĩ cách đi!
- Tadao: Khụ khụ...trông có vẻ có bản lĩnh đấy, không biết có hứng thú gia nhập Đạo Bảo Đoàn không, cùng chúng tôi suy tính đại sự?
Hãy kể chuyện của Kurosawa cho tôi nghe trước.
Nghe nói các người cướp sạch nhà của Kurosawa.
- Tadao: Kurosawa? À à...tôi nhớ rồi.
- Tadao: Các người được hắn cử đến sao? Xúi quẩy thật, đáng lẽ tôi không nên tiện đường ghé đến nhà hắn...
- Paimon: Nhà của Kurosawa thế nào? Có rất nhiều lương thực chứ?
- Tadao: Lương thực? Không có không có, đã vậy trong nhà còn lộn xộn, chỉ có...một chiếc hộp trông có vẻ đặc biệt, tôi đoán trong đó chắc chắn là báu vật.
- Tadao: Định là khi trở về sẽ mở ra xem vì tôi sợ bị người khác dòm ngó.
- Tadao: Nhưng lại bị các người bắt được, thôi thì dùng chiếc hộp này để chuộc chúng tôi vậy, thấy sao?
- Paimon: Xem như có thành ý đó, mau mở ra xem thử đi!
- Ken: A!
- Tadao: Đây là!
- Gou: Giấy, giấy nợ?
- Paimon: Lại còn rất nhiều nữa...
- Paimon: Hình như là giấy nợ viết cho Aoi ở Tiệm Tạp Hóa, woa...nợ nhiều tiền thế.
- Paimon: Rốt cuộc là chuyện gì thế...chúng ta đến Tiệm Tạp Hóa hỏi đi.
- Paimon: Ê, các người đi đi! Cẩn thận lần sau đừng để chúng tôi bắt được nữa đấy!
- Ken: Được được! Cám ơn cám ơn.
- Gou: Lấy giấy nợ chuộc thân...thì có tính là chúng ta đã hời không?
- Tadao: Mau đi đi!
Tiệm Tạp Hóa Tsukumomono[]
- (Nói chuyện với Aoi)
- Aoi: "Tiệm Tạp Hóa Tsukumomono", không gì là không có. Quý khách muốn mua gì?
- Aoi: Hay là...muốn nghe ngóng gì không?
Giấy nợ này...
- Aoi: Ha ha, thì ra là bạn của Kurosawa, quý khách đến trả nợ giúp Kurosawa sao?
- Paimon: Đâu có, chúng tôi chỉ muốn hỏi thăm về lai lịch của tờ giấy nợ này...
- Paimon: Vì sao Kurosawa lại nợ nhiều tiền thế, anh ta đã mua thứ gì quý giá ở đây sao?
- Aoi: Để tôi nhớ lại xem...
- Aoi: Kurosawa định kỳ sẽ mua một lượng lớn lương thực ở chỗ chúng tôi, nhưng anh ấy dùng tiền lương của mình để mua.
- Aoi: Gần đây giá lương thực tăng cao, lương của Kurosawa không đủ để chi nữa, nên anh ấy bắt đầu ghi giấy nợ, để đổi lấy lượng lương thực như cũ.
- Paimon: Thì ra đây chính là nguồn gốc của "lương thực cứu tế".
- Paimon: Nhưng vì sao Kurosawa cứ phải mua lượng lương thực như cũ nhỉ? Nếu giá thành tăng cao thì mua ít một chút là được rồi mà?
- Aoi: Quý khách nghĩ xem, dân chúng trước khi nhận lương thực cứu tế, chắc chắn sẽ suy đi tính lại xem số lương thực này sẽ cầm cự được bao lâu.
- Aoi: Họ tính tới tính lui, ngày đêm đối chiếu, cuối cùng phát hiện lượng lương thực nhận về lại ít hơn dự tính...Kurosawa cho rằng như vậy sẽ khiến họ rất thất vọng.
- Aoi: Vì nghĩ cho cảm nhận của họ, nên Kurosawa thà tự mình chịu một khoản nợ để đổi lấy lượng lương thực như cũ.
- Paimon: Thực tế thì số lương thực này là do Kurosawa tự mình mua...
- Paimon: Bọn họ không hề cám ơn Kurosawa mà ngược lại còn không ngừng trách mắng anh ấy...
- Aoi: Thái độ của con người luôn bị hoàn cảnh chi phối, khi đối mặt với khó khăn, đa số người ta đều không nghĩ nhiều như thế.
- Aoi: Theo tôi thấy, nếu ngay từ khi bắt đầu anh ấy công khai nguồn gốc của lương thực cứu tế, thì có lẽ bây giờ sẽ ít phiền phức hơn...
- Aoi: Đương nhiên cũng chỉ ít đi một chút thôi. Việc mà anh ấy làm vốn dĩ chẳng mang lại kết quả gì.
- Aoi: Còn về việc vì sao anh ấy mua lương thực cứu tế, vì sao không muốn để lại tên họ cho người khác cảm kích...thì tôi cũng không rõ.
- Aoi: Nếu các bạn hiếu kỳ, có thể đi hỏi thẳng anh ấy mà?
Anh ấy đã không còn nhớ nữa rồi.
- Aoi: Ồ...hình như anh ấy vừa bị lấy mất Vision...
- Aoi: Vậy thì phiền phức đấy...nếu Kurosawa không trả hết nợ, thì chỉ còn cách bán luôn thanh đao mà anh ấy rất xem trọng đó.
- Paimon: Đao? Đó là gì?
- Aoi: Kurosawa không nói với bạn sao? Anh ấy có một thanh đao rất quý giá, thường mang theo bên mình.
- Aoi: Tôi cũng đã từng hỏi thăm lai lịch của thanh đao đó, thì được biết là do cha anh tặng, cho dù giá có cao thế nào đi nữa cũng sẽ không bán.
- Aoi: Lúc đó tôi còn thấy tiếc, vì tôi nghĩ mọi vật trên thế gian này đều được định giá. Chỉ cần ra đúng giá thì bất cứ thứ gì cũng có thể mua được.
- Aoi: Các bạn cũng có thể hỏi thử anh ấy về thanh đao này, không chừng câu trả lời mà các bạn đang tìm kiếm đang nằm ở thanh đao này đấy.
- Aoi: Đương nhiên trước lúc đó, xin mời quý khách hãy thanh toán hóa đơn lần này đã...
- Paimon: Nhưng chúng tôi đâu có mua gì nhỉ?
- Aoi: Ha ha, "tình báo" cũng là một món hàng, không phải sao?
- Aoi: Nhưng tình báo về Kurosawa không đắt, vì anh ấy không hề dặn chúng tôi phải bảo mật. Để tôi tính xem...chỉ cần 2000 Mora là được.
Được thôi.
- Paimon: Ít ra thì chúng ta đã biết về nguồn gốc của lương thực cứu tế cũng như thanh đao mà Kurosawa luôn mang theo...
- Paimon: Nào, đi tìm Kurosawa hỏi thử xem anh ấy có thể nhớ được gì không...
Kurosawa[]
- (Nói chuyện với Kurosawa)
- Paimon: Sao chỉ còn một mình anh ở đây thế, hai người vừa nãy vây lấy anh đâu rồi?
- Kurosawa Kyounosuke: Tôi nói với họ nếu còn không đi, thì tôi sẽ rút đao, nên họ đi mất rồi.
- Kurosawa Kyounosuke: Quả nhiên là có hiệu quả hơn việc khuyên bằng lời. Có lẽ sau này tôi cũng nên...
- Kurosawa Kyounosuke: Chuyện của Đạo Bảo Đoàn đã điều tra được chưa? Tôi không lừa các bạn đúng không!
Thật ra...
- Kể với Kurosawa về chuyện Đạo Bảo Đoàn và Tiệm Tạp Hóa.
- Paimon: Mọi việc là như vầy. Thực ra đúng là anh đã phát lương thực cho mọi người, chỉ là, số lương thực này do anh tự móc tiền túi ra mua đó.
- Kurosawa Kyounosuke: Sao có thể...trước kia tôi đã từng là người như vậy sao...
- Kurosawa Kyounosuke: Tôi chẳng còn ấn tượng gì hết. Cho dù bạn nói những chuyện này cho tôi biết thì tôi cũng không nhớ nổi.
- Kurosawa Kyounosuke: Vì sao trước đây tôi lại làm thế? Vậy chẳng phải tự chuốc khổ vào thân sao? Khó hiểu thật...
- Kurosawa Kyounosuke: Nhưng quả thật lúc nãy khi cầm thanh đao để uy hiếp hai người họ, tôi cũng cảm thấy cơ thể mình đang phản kháng một cách bản năng.
Thanh đao này....
Có thể cho chúng tôi xem một chút không?
- Kurosawa Kyounosuke: Đây đã từng là thanh đao của cha tôi.
- Kurosawa Kyounosuke: Còn nhớ lúc tôi còn nhỏ, đã có lần trộm thanh đao này từ chỗ của cha, muốn khoe khoang với mấy đứa nhỏ hàng xóm một chút, cuối cùng là bị cha mắng cho một trận ra trò.
- Kurosawa Kyounosuke: Ông ấy nói với tôi...nói gì nhỉ...kỳ lạ thật, tôi lại không nhớ gì rồi.
- Kurosawa Kyounosuke: Sau khi Vision bị cướp đi, hình như tôi đã quên đi rất nhiều chuyện. Trong ký ức là một khoảng trống lớn, cho dù suy nghĩ thế nào cũng không nhớ lại được.
- Kurosawa Kyounosuke: Chỉ nhớ hình như cha có nói, trên thanh đao này là lý tưởng của cả cuộc đời ông. Trước lúc rời khỏi thế gian này, còn tận tay giao lại thanh đao cho tôi...
- Kurosawa Kyounosuke: Còn nói với tôi là, cầm lấy thanh đao này, thì hãy...
- Paimon: Ừm...nhìn kỹ thì, trên chuôi đao hình như có khắc chữ?
- Paimon: Nhà Lữ Hành có thể nhìn ra trên đó khắc gì không?
Là "nhân nghĩa".
- Kurosawa Kyounosuke: Nhân nghĩa?
- Kurosawa Kyounosuke: Nếu nói vậy, thì hình như có thể hiểu được rồi...
- Kurosawa Kyounosuke: Có lẽ bất chấp việc nợ nần chồng chất, cũng muốn cho người khác có được hạnh phúc, chính là nguyện vọng lớn nhất trước kia của tôi.
- Kurosawa Kyounosuke: Nhưng "nhân nghĩa" thì có tác dụng gì? Tôi làm theo đạo lý này, dùng tiền của mình để mua lương thực cứu giúp họ, kết quả thì sao?
- Kurosawa Kyounosuke: Hiệp Hội Tenryou cướp mất Vision của tôi, còn những người được tôi giúp đỡ cũng không muốn hiểu tôi!
- Kurosawa Kyounosuke: Điều mỉa mai nhất là tôi còn cảm thấy đau lòng khi rút đao uy hiếp họ.
- Kurosawa Kyounosuke: Tôi không làm được người tốt, mà người xấu cũng làm không xong! Rốt cuộc...rốt cuộc tôi phải làm thế nào...
- Paimon: Lại là một người đáng thương...
- Thoma xem sao, Hiệp Hội Yashiro chắc sẽ hỗ trợ anh ấy mà nhỉ? Paimon: Về việc nợ nần của anh ấy, khi nào rảnh chúng ta thử nói với
- Paimon: Nói chung không thể để anh ấy bán đi thanh đao mà mình trân trọng nhất được...
Mất đi Vision...
Hình như thực sự rất đáng sợ.
- Paimon: Ừm...thì ra mất đi nguyện vọng lại là chuyện đáng sợ như vậy.
- Paimon: May mà bạn không có Vision, đúng không?
- Paimon: Chúng ta hãy đến chỗ người mất Vision tiếp theo đi.
Ngôn Ngữ Khác[]
Ngôn Ngữ | Tên Chính Thức |
---|---|
Tiếng Việt | Mong Thiện Giả Thiện Báo |
Tiếng Trung (Giản Thể) | 愿仁义之人被仁义以待 Yuàn Rényì zhī Rén Bèi Rényì Yǐ Dài |
Tiếng Trung (Phồn Thể) | 願仁義之人被仁義以待 Yuàn Rényì zhī Rén Bèi Rényì Yǐ Dài |
Tiếng Anh | To Treat the Well-Meaning Well |
Tiếng Nhật | 仁義を通す人には善意を持って接するべき Jingi wo Toosu Hito ni wa Zen'i wo Motte Sessuru Beki |
Tiếng Hàn | 의로운 자가 의롭게 대해지는 세상이 되길 Uiro'un Ja-ga Uiropge Daehaejineun Sesang-i Doegil |
Tiếng Tây Ban Nha | Pagando la bondad con bondad |
Tiếng Pháp | Que les bien intentionnés soient bien traités |
Tiếng Nga | К благосклонным относятся с благосклонностью K blagosklonnym otnosyatsya s blagosklonnost'yu |
Tiếng Thái | ขอให้ผู้ที่มีคุณธรรมได้รับการปฏิบัติอย่างชอบธรรม |
Tiếng Đức | Den Gutmeinenden gut behandeln |
Tiếng Indonesia | Memperlakukan Niat Baik dengan Baik |
Tiếng Bồ Đào Nha | Tratar Bem Aqueles Com Boas Intenções |
Tiếng Thổ Nhĩ Kỳ | İyi Niyetli Olanlara İyi Davranmak |
Tiếng Ý | Trattare i buoni con bontà |
Lịch Sử Cập Nhật[]
Ra mắt trong Phiên Bản 2.0