
Chiến binh trẻ tuổi trong "Con Của Tiếng Vang", được ban cho Tên Cổ "Uthabiti". Thiếu nữ hiền lành và kiên trì, không ngừng trưởng thành từ những thất bại.
—Mô tả trên trang web chính thức[1]
Tính Cách[]
Chiến binh trẻ tuổi của Nanatzcayan, được ban cho Tên Cổ "Uthabiti". Thiếu nữ hiền lành và kiên trì, không ngừng trưởng thành từ những lần thất bại.
—Mô tả nhân vật trong trò chơi
(sẽ được thêm sau.)
Ngoại Hình[]
(sẽ được thêm sau.)
Giới Thiệu Chính Thức[]
Nhớ khi chúng tôi vừa quen biết nhau, cứ nhìn thấy Kachina khóc là tôi lại không kìm được muốn đưa khăn tay ra, nhưng em ấy lại cười nói 'Không sao đâu, nước mắt của em để em tự lau là được'. Tôi luôn nhớ mãi câu này. Cứ yên tâm, Kachina thật ra rất lợi hại đấy, hãy thử cổ vũ em ấy thật nhiều nào.
Cũng như bao đứa trẻ khác trong "Con Của Tiếng Vang", Kachina lớn lên cùng với Tepetlisaur ngây ngô đáng yêu, đá quý lấp lánh đào ra từ sâu trong núi, những câu chuyện anh hùng được các trưởng bối truyền miệng. Cô ấy quen thuộc với những con đường giữa các ngọn núi, giỏi tìm kiếm khoáng thạch chôn sâu dưới lòng đất, khi rảnh rỗi cũng thường cùng những đứa trẻ khác, chạy đến phòng ghi âm của các nghệ nhân đĩa nhạc, ngẫu hứng nhún nhảy theo nhịp điệu. Va chạm là điều không thể tránh khỏi, Kachina cũng sẽ có lúc khóc vì bị đau, nhưng khi những đứa trẻ khác vẫn chưa kịp bình tĩnh lại từ cơn đau thì cô ấy đã lau nước mắt và đứng lên lại rồi.
Đương nhiên cô là đứa trẻ ngoan trong mắt của người lớn, nhưng Kachina không hiểu, bản thân như vậy sao lại được vinh danh làm "Uthabiti". Cô nhớ đến câu thơ ca đã lưu truyền từ lâu...
"Ai dám lấy xương làm tường thành, kiên trì bất khuất, đối diện với mặt trời, sẽ được giao cho vĩnh hằng."
"Nỗi sợ hãi vốn phải kinh hãi trước ta, do thân ta tựa lửa rực, định sẵn nung chảy sự tầm thường, đúc nên áng văn trên bia đá."
Trên người mình rốt cuộc có điểm nào khớp với ý nghĩa kiên cường trong cái tên vĩ đại này nhỉ? Kachina nhỏ bé vẫn không hiểu. Nhưng nếu đã được trao cho niềm vinh dự này, vậy thì dù có trải qua bao lần thất bại trong "Nghi Lễ Hành Hương", Kachina vẫn sẽ cố gắng vực dậy. Dù có bị đồng đội bài xích, phê phán, dù là thất vọng, tự ti, vô vàn cảm xúc tiêu cực tựa như bùn đất vùi lấp cô ấy, thì cuối cùng cũng sẽ bị cô ấy gạt đi cùng nước mắt, Kachina "Uthabiti" nhất định sẽ không bị nước mắt đánh bại.
Câu Chuyện Nhân Vật[]
Miêu Tả Nhân Vật
Giống như những đứa trẻ khác trong Con Của Tiếng Vang, những con Tepetlisaur đáng yêu, đá quý lấp lánh sâu trong rặng núi, những câu chuyện anh hùng được truyền miệng giữa các trưởng bối đã đồng hành cùng Kachina trưởng thành.
Em ấy quen thuộc đường núi, giỏi tìm khoáng thạch chôn sâu. Khi rảnh rỗi thường cùng mọi người chạy tới phòng làm việc của các nghệ sĩ thu âm mà nhảy theo nhịp điệu.
Va chạm là việc khó tránh khỏi, Kachina cũng sẽ rơi nước mắt vì đau đớn. Nhưng khi những đứa trẻ khác vẫn chưa dứt cơn đau thì em ấy đã lau nước mắt và đứng dậy.
Trong mắt người khác, Kachina đương nhiên là một đứa trẻ ngoan, nhưng em ấy luôn không hiểu tại sao một người bình thường như mình lại có được Tên Cổ "Uthabiti".
Bản thân rốt cuộc có phần nào phù hợp với ý nghĩa của kiên cường trong cái tên vĩ đại này chứ? Kachina bé nhỏ vẫn chưa hiểu.
Nhưng nếu đã nhận được vinh dự này thì bản thân cũng có nghĩa vụ phải tham gia Nghi Lễ Hành Hương. Huống chi, nếu chiến thắng trở về thì sẽ được đứng chung với các vị anh hùng trong truyền thuyết, đó là tâm nguyện của tất cả chiến sĩ Natlan, bao gồm cả Kachina.
Dù đã trải qua nhiều lần thất bại, không những bản thân vô cùng buồn bã, mà Kachina càng không thể ngẩng đầu nhìn ánh mắt thất vọng của đồng đội, nhưng em ấy vẫn lau đi nước mắt và tiếp tục đứng dậy.
Tuy nhiên, liệu thất bại nhiều lần như vậy thì có cơ hội chiến thắng được Nghi Lễ Hành Hương không chứ? Kachina mang theo tâm trạng mơ hồ này mà vẫn cứ chiến đấu hết mình.
Câu Chuyện Nhân Vật 1
Cấp Độ Yêu Thích 2
Bảng báo danh của Nghi Lễ Hành Hương ngoài thông tin cá nhân cần thiết ra thì còn có một trang phụ lục không bắt buộc, bao gồm nhưng không giới hạn những sở thích và trải nghiệm cá nhân. Cái này vốn dĩ được thiết kế để tiện cho người dẫn chương trình. Nhưng thông tin về tuyển thủ nổi tiếng vốn không cần phải thu thập bằng cách này, vì từ lâu đã lan truyền khắp nơi rồi. Vì thế, tấm phụ lục này dần dần cũng không còn ai coi trọng nữa. Tuy nhiên, có vẻ như chỉ có Kachina là mỗi lần đều nghiêm túc điền từng mục trong phụ lục.
"Sở thích cá nhân: Nhảy múa."
Cư dân Con Của Tiếng Vang ít nhiều cũng biết một vài vũ đạo. Trong ấn tượng của những bộ tộc khác thì nhảy múa là một tài năng trong huyết mạch của những thành viên Con Của Tiếng Vang. Chỉ cần âm nhạc vang lên thì những đứa con của Nanatzcayan sẽ vô thức lắc lư cơ thể. Nhưng Kachina đúng là rất giỏi nhảy múa. Thân hình nhỏ nhắn của em ấy khi thực hiện các động tác bằng cả hai tay hai chân đều không hề rối, tiết tấu uyển chuyển cứ như Koholasaur đang bơi lội vậy. Chị Pochtli đã khen em ấy rất nhiều lần, nhưng em ấy không phải là người thích được khen ngợi. Thực ra em ấy rất thích viết điều này lên tấm phụ lục, nhưng vì sợ như vậy sẽ khiến bản thân trông tự cao, nên đã từ bỏ.
Còn có một sở thích khác, nhưng Kachina do dự hồi lâu, cuối cùng cũng không viết.
Đó là đào bới.
Điều khiến Kachina ngại cũng giống như những thành viên Con Của Tiếng Vang khác, hoạt động mà bản thân thích nhất chính là đào qua đào lại trong hầm mỏ. Mỗi lần phát hiện mỏ khoáng trong nơi tối tăm là lại có một cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim. Thành viên Con Của Tiếng Vang có thể hiểu được sự ấm áp này, nhưng nếu viết sở thích đào khoáng vào đó thì chỉ khiến em ấy thiếu đi nét riêng của mình.
"Mình thật sự không có ưu điểm gì cả." Em ấy thở dài.
Tiếp theo là người thân.
"Cha, mẹ, Ayo..." Em ấy điền người nhà của mình trước.
Ngoài cha mẹ yêu thương Kachina vô điều kiện ra, người thân nhất của em ấy chính là bạn đồng hành Ayo. Khi em ấy thử tự mình đào khoáng thì Ayo đã ở bên cạnh em ấy. Khi nghe cha mẹ kể những câu chuyện truyền thuyết thì Ayo cũng ở đó mà chạy loạn quanh Kachina. Khi nghĩ đến nó thì em ấy lại vô thức mỉm cười.
Em ấy còn muốn bổ sung thêm những cái tên khác, ví dụ như Mualani luôn dùng nụ cười khích lệ em ấy, hay Kinich thường dang tay giúp đỡ khi em ấy gặp khó khăn, hoặc chú Pacal trong bộ tộc... Nhưng nhiều người như vậy thì không thể điền hết vào được, nên đành thôi vậy.
Khó khăn lắm mới viết xong. Khi đưa trang phụ lục cho nhân viên, đối phương đã rất ngạc nhiên vì cô gái nhỏ bé này thực sự đã điền hết tất cả các dòng.
"Phần phụ lục không điền cũng không sao mà." Nhân viên nói đùa.
"Không sao, em muốn nghiêm túc với những việc mà em có thể làm tốt." Kachina trả lời.
Câu Chuyện Nhân Vật 2
Cấp Độ Yêu Thích 3
Lịch sử chung sống giữa con người và Tepetlisaurus còn lâu đời hơn ông nội của ông nội Kachina. Con người quen làm việc và sinh sống cùng Tepetlisaurus, xây dựng mối quan hệ như bạn bè với nhau.
Điều này có nghĩa là đối với Con Của Tiếng Vang, Saurian không phải là con thú để con người chi phối, cũng không phải là thú cưng bị con người trói buộc. Chúng có địa vị ngang bằng với con người.
Hầu hết Tepetlisaurus ở chung với con người đều do tự nguyện, giống như trường hợp của Ayo vậy.
Sào huyệt của Tepetlisaurus cách nơi ở của con người không xa, cũng vì thế mà hai bên thường hay gặp nhau, coi nhau như hàng xóm thân thiết, đôi lúc gặp gỡ cũng không còn là chuyện xa lạ.
Từng có một thời gian, Kachina khi còn nhỏ đã gặp được một con Tepetlisaur con ở ngã rẽ khu mỏ. Đối với Kachina mà nói, vị hàng xóm thân thiện này là sự tồn tại đáng được chào hỏi. Thế là lần nào em ấy cũng nói "xin chào" với nó.
Thời gian trôi qua, con Tepetlisaur con đó cũng nhớ đến em ấy, và Kachina cũng có nhiều cơ hội để gặp nó hơn. Khi đi tập luyện nhảy múa ở chỗ vắng, đi thu thập Hạt Ngũ Cốc, đi ra bờ sông bắt cá... Lâu dần, cả hai không những chỉ chào hỏi nhau, mà còn tặng quà cho nhau nữa.
Trở thành bạn của Tepetlisaur dễ như vậy đấy, Kachina không cần tốn công chứng minh giá trị của mình, cũng không cần cho nó thù lao đặc biệt, họ chỉ chơi chung vui vẻ nên đi cùng nhau thôi.
Cho đến một ngày, Tepetlisaur con vô tư đi theo Kachina về nhà em ấy, từ đó trở thành bạn đồng hành của nhà Kachina, và được đặt cho cái tên Ayo. Tất cả đều rất tự nhiên, giống như cá được định sẵn sẽ sống trong nước, chim được định sẵn sẽ bay lượn trên không trung vậy.
Sau đó Ayo vẫn giữ được sự trung thành và thân thiện với người bạn của mình, không giống như những người bạn con người cùng lớn lên với Kachina, chỉ vì em ấy thất bại nhiều lần trong Nghi Lễ Hành Hương mà tránh xa không chút do dự, thậm chí còn buông lời chế giễu. Mà Ayo với chiếc sừng sắc nhọn đó vẫn kiên định đứng bên cạnh Kachina, không bao giờ dao động.
Câu Chuyện Nhân Vật 3
Cấp Độ Yêu Thích 4
Cái Tên Cổ "Uthabiti" có nghĩa là kiên cường. Ban đầu, Kachina không nghĩ mình xứng đáng với cái tên cổ xưa đầy vinh quang này.
Đọc thử những cuộn vải dệt cổ, sau khi biết những anh hùng mang Tên Cổ này là người như thế nào thì em ấy lại càng thêm khó hiểu.
Họ có sức mạnh to lớn, dù đối mặt với trở ngại nào cũng đều giữ được khí phách, để cho hậu thế ngưỡng mộ. Còn có những người vẫn giữ được phẩm giá cao quý trong môi trường sinh tồn tàn khốc, một mình bảo vệ quê nhà, kiên trì với chức trách của mình cho đến khi chết đi. Nhìn lại bản thân, Kachina cảm thấy mình không có sức mạnh như các dũng sĩ của Cộng Đồng Trù Phú, cũng không nhạy bén như các kỵ sĩ của Hội Hoa Vũ. Dù em ấy không muốn tỏ ra yếu đuối, nhưng vẫn luôn bị xem thường đến khóc nức nở.
"Người kiên cường sẽ không ngừng khóc lóc như mình sao?"
Bản thân mình thật sự rất khác biệt với từ kiên cường. Sau khi đưa ra kết luận này, Kachina rất buồn, thậm chí chìm đắm trong bầu không khí chán nản rất lâu. Nhưng một thời gian ngắn sau, em ấy đã từ bỏ cảm xúc đó. Không phải vì Kachina đã tập luyện để trở thành chiến sĩ lợi hại, cũng không phải do bản thân đã nghĩ thông suốt. Người nhà và bạn bè đúng là đã từng quan tâm, nhưng em ấy lựa chọn như vậy đa phần là do thói quen hơn.
Dù có ngã thảm thương thế nào thì cũng phải đứng dậy trước đã.
Lúc còn nhỏ, mỗi lần ngã xuống thì những đứa trẻ khác sẽ khóc lóc, nhưng Kachina luôn đứng dậy trước. Tuy vết thương vẫn còn đau, nước mắt vẫn đang rơi, đây đều là phản ứng bản năng của cơ thể, nhưng trong ý thức thì em ấy cảm thấy mình nên đứng dậy, đi xem thử tảng đá làm mình ngã, rồi tiếp tục bật khóc.
Bây giờ vẫn vậy. Khi đối mặt với tương lai dường như vô vọng, Kachina vô cùng sợ hãi và thất vọng, thậm chí vì tuổi còn quá nhỏ mà vẫn không biết che giấu cảm xúc của mình. Tất cả suy nghĩ tiêu cực đều hiện lên trên mặt, nhưng Kachina vẫn sẽ lựa chọn khuôn mặt rạng rỡ để tiếp tục tập luyện, tiếp tục tiến về phía trước.
Kachina xem chuyện này như chịu đòn vậy, chỉ là dùng cách biểu đạt mà mình giỏi hơn thôi. Giống như chú Pacal nói:
"Con người tuy nhỏ bé, nhưng vẫn có dũng khí để đối mặt với thế giới tàn khốc. Sự vĩ đại của con người chính là được thể hiện trong quá trình này."
Có lẽ Kachina thật sự rất kiên cường.
Câu Chuyện Nhân Vật 4
Cấp Độ Yêu Thích 5 •
Đá Đen Ẩn Dưới Lớp Đá Trắng
Sau khi trở về từ Vương Quốc Dạ Thần, ánh nhìn của những người khác về nhà Kachina dường như đã thay đổi.
Một số người chưa từng chào hỏi họ đã bắt đầu chủ động chào hỏi khi gặp mặt. Trước đây chủ đề xã giao của họ chỉ là hỏi thăm thời tiết, nhưng giờ họ đã tìm cách để chủ động đến bắt chuyện.
Dù Kachina có ở đó hay không, thì chủ đề mà mọi người bàn tán vẫn luôn vô tình hoặc cố ý rơi vào em ấy. Họ ca ngợi sự dũng cảm và kiên cường của Kachina, khen từ Ayo khen đến tận đôi tai của em ấy. Đôi tai khác biệt ấy từng bị cho là một hiện tượng "tiến hóa lùi", giờ lại trở thành điểm hơn người của Kachina.
Trải qua nhiều trắc trở như vậy, cuối cùng em ấy đã trở về và trở thành đại diện tốt nhất cho ý chí kiên cường. Vô số lần thất bại trước đó đã được coi là dấu chân cho sự nghiệp vĩ đại, cứ thế mà chìm đắm trong lời ca tụng.
Kachina cảm thấy có gì đó không ổn. Sai lầm và nước mắt của em ấy dường như bị mọi người bỏ qua. Rõ ràng chúng đã từng tồn tại, nhưng lại bị ánh sáng của thành công che mất.
Người khác có thể quên em đã trải qua nhiều lần thất bại, nhưng bản thân em ấy không thể quên, cũng cho rằng bản thân không nên quên.
Kachina luôn cảm thấy mình không thể so sánh với những anh hùng có chiến công lẫy lừng. Lần chiến thắng này cũng nhờ có bạn bè giúp đỡ, chứ không thể đột nhiên biến thành hình tượng lý tưởng trong tiếng khen ngợi của người khác.
Em ấy vẫn là Kachina, người sẽ không kìm được nước mắt khi buồn, vẫn muốn tiếp tục tiến về phía trước, vẫn không ngừng cố gắng đứng dậy khi vấp ngã.
"Không bị đánh bại đúng là biểu hiện của sự kiên cường, nhưng giữ vững được bản ngã trong lời ca tụng cũng là một loại kiên cường."
Trong lòng Kachina, cái tên "Uthabiti" lại có thêm một dòng chú giải rồi.
Câu Chuyện Nhân Vật 5
Cấp Độ Yêu Thích 6
Mỗi đứa trẻ ở Nanatzcayan đều từng nghe qua câu chuyện ngụ ngôn về khoáng thạch và bảo thạch. Cha mẹ của Kachina cũng từng kể một câu chuyện tương tự trước khi em ấy ngủ.
Khi khoáng thạch chưa bị Con Của Tiếng Vang khai quật, nó đã lặng lẽ nằm sâu trong rặng núi, ngủ chung với đá và bùn lầy.
Ban đầu nó không biết mình có tiềm năng trở thành đá quý, nên chỉ chịu đựng bóng tối và sự cô độc dài đằng đẵng, và cũng không tự gọi mình là bảo thạch.
"Mình chỉ là một hòn đá bình thường." Nó nghĩ như vậy.
Cho đến khi gió lớn thổi bay bụi đất, nước sông cuốn trôi bùn cát, động đất chia tách các lớp nham thạch, mũi khoan của Con Của Tiếng Vang mới đào được nó lên từ sâu trong núi. Khi đó nó vẫn chưa ý thức được là có thứ gì đó lấp lánh ẩn chứa bên trong trái tim đá của mình.
Khi chịu đựng sự đục đẽo và mài giũa, khoáng thạch sẽ cảm thấy rất đau đớn, mũi dùi và bánh mài đã lấy đi rất nhiều bộ phận trên người nó. Lớp vỏ tầm thường bị tước đi, hoa văn tượng trưng cho sự nhút nhát bị xóa mờ, quá trình này trong mắt Con Của Tiếng Vang là tràn ngập vẻ đẹp và niềm vui. Nhưng khoáng thạch thô cảm thấy không có cách nào để thích ứng, nó chảy nước mắt hỏi mũi dùi và bánh mài:
"Tại sao tôi phải trải qua những chuyện này?"
Là để bạn lộ ra được bản chất của bảo thạch.
Nhưng lời này không được nói ra. Không giống như khoáng thạch, mũi dùi và bánh mài đã tham gia rèn luyện vô số lần, chứng kiến rất nhiều khoảnh khắc bảo thạch lần đầu tỏa sáng, nên chúng chỉ im lặng không nói gì.
Cho đến khi hoàn thành công đoạn cuối cùng, khoáng thạch mới có thể lộ ra được hình dạng của đá quý trong mắt người khác.
Khi một mình lang thang ở Vương Quốc Dạ Thần, Kachina không ngừng nhớ lại câu chuyện này. Em ấy nhớ lúc đó đã hỏi cha mẹ, rằng bảo thạch sẽ trông như thế nào? Nhưng sự lạnh lẽo của Vương Quốc Dạ Thần đã khiến ký ức của em mơ hồ, Kachina không thể nhớ được câu chuyện tiếp theo. Nhưng may mắn là hồi ức với cha mẹ đã cho em ấy chút ấm áp, để ngọn lửa linh hồn có thể tiếp tục bùng cháy. Kachina quyết định dừng tự vấn. Dù bản thân là khoáng thạch thấp kém vỡ vụn dưới mũi dùi, hay là bảo thạch chứa đựng hy vọng, thì cũng phải tiếp tục tiến về phía trước. Em ấy còn rất nhiều việc chưa làm tốt, và còn rất nhiều người chưa được gặp lại.
Khoảnh khắc trở về dưới ánh mặt trời, nhìn Nhà Lữ Hành đưa tay ra, Kachina muốn bản thân mình biết những viên bảo thạch này nên trông như thế nào:
Có kết cấu cứng cáp, có thể chống đỡ được đất trời trong cơn tuyệt vọng.
Có hy vọng bất diệt, có thể chiếu sáng thế giới đen tối.
Bây giờ, Kachina đã chiến thắng Nghi Lễ Hành Hương và chứng tỏ được bản thân. Ngày này cuối cùng cũng đến, em ấy được người khác nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, mang tới cho người khác niềm tin và dũng khí. Hỏa Thần đã nói với em ấy, rằng cái tên Kachina sẽ được Chủ Nhân Gió Đêm thêu trên lá cờ, là một phần trong sử thi anh hùng Natlan, dung hòa vào Địa Mạch, trở thành truyền thuyết bất diệt.
Nước mắt và dũng khí cuối cùng đã dung hợp thành viên bảo thạch quý có tên là Kachina.
Lá Cờ "Uthabiti"
Cấp Độ Yêu Thích 4
Chúng ta niệm tên của tổ tiên, chúng ta hát vang tên của anh hùng.
Dũng sĩ kế thừa Tên Cổ "Uthabiti", chúng ta ghi lại và dệt nên những lời nói của họ.
Cuộn chỉ vàng đầu tiên chúng ta trao tặng cho cô gái cầm kiếm tạo ra cái tên này, một cô gái với dung mạo bình thường và cao như một đứa trẻ.
Cô ấy từng dùng chính đôi tay mình để ngăn chặn sự sụp đổ của vách đá, cõng cả bộ tộc trên vai.
Tư duy và tinh thần của cô cao gấp nhiều lần so với chiến sĩ vạm vỡ nhất trong lịch sử Natlan.
Ngọn lửa sinh mệnh của vị anh hùng này sớm đã tắt lịm. Nhưng ngay cả khi cận kề cái chết, cô vẫn cười thoải mái và vui vẻ. Âm thanh còn đọng lại trong trẻo và tươi sáng, giống như dòng sông lớn phá vỡ bờ đê.
Cho dù đã ngừng thở, cho dù tim đã ngừng đập, nhưng những người thợ dệt vẫn nghe thấy tiếng sóng liên tục vọng ra từ cơ thể khô héo đó, bảy đêm sau mới tan đi.
Cuộn chỉ bạc thứ hai dành tặng cho người đã vớt cái tên này lên từ trong dòng sông khái niệm. Cả đời ông chưa từng buông chiếc khiên của mình xuống.
Cho dù bản thân ông có gầy gò như thế nào, thì ông vẫn kiên trì chiến đấu cùng chiếc khiên suốt bao năm tháng. Bất kể thời gian cứ thế trôi đi, thì vẫn chưa từng dao động.
Thân thể ông lặng im như tấm khiên, nhưng linh hồn lại thường xuyên gầm thét trên chiến trường.
Ngay cả khi nằm trong bình đựng tro cốt, thì tro tàn của ông vẫn cố gắng đông lại và phá vỡ bình gốm, khiến mọi người đều tuyên bố rằng ông không thể vừa với một ngôi mộ nhỏ như vậy.
Cuối cùng, cơ thể của ông được rải giữa những ngọn núi. Tro tàn lấp lánh va chạm với vách đá phát ra âm thanh như tiếng sấm.
Cuộn chỉ cỏ thứ ba dành tặng cho những người vô danh thất lạc giữa những ngọn cờ trùng điệp. Lịch sử đã che đi sự tích của họ.
Nếu không nhờ Wayob tiết lộ, thì chúng ta cũng khó có thể nhìn rõ được vết máu và nước mắt mà họ để lại.
Khoảnh khắc cuối cùng của những vị anh hùng vĩ đại thật yên bình, và chúng ta chân thành cầu nguyện rằng họ sẽ được tận hưởng niềm hạnh phúc và sự mãn nguyện.
Cuộn chỉ thứ tư dùng lông tơ của Saurian kết thành, dành cho người cầm giáo khiến danh hiệu này một lần nữa tỏa sáng trên bầu trời Nghi Lễ Hành Hương.
Trong Vương Quốc Dạ Thần, em ấy đồng hành cùng linh hồn của những chiến binh bất diệt, vượt qua bóng tối bao trùm và trở về trong chiến thắng.
Nước mắt sẽ không làm giảm đi sự vinh quang của "Uthabiti", và sự trở về của em ấy sẽ gắn liền với sự khởi đầu của một thời đại mới.
Chúng ta niệm tên của tổ tiên, chúng ta hát vang tên của anh hùng.
"Ai dám đứng vững như núi, xương cốt như thành lũy, đón nhận ánh mặt trời... Thì họ sẽ được giao phó cho cõi vĩnh hằng."
"Nỗi sợ nên sợ hãi ta, vì thân thể ta như ngọn lửa nóng rực, đã định sẵn sẽ thiêu rụi tất cả những thứ thấp kém và đúc thành bia đá."
Vision
Cấp Độ Yêu Thích 6
Đó là chuyện sau khi Nghi Lễ Hành Hương lần thứ nhất kết thúc. Kachina đã thất bại, sự kỳ vọng trước trận đấu đã biến mất, năng lực của em ấy bị người khác nghi ngờ. Điều đau đớn hơn là... Kachina bắt đầu không kiềm chế được việc nghi ngờ bản thân.
Nói không chừng Wayob cũng có lúc nhìn nhầm người chăng? Bản thân thật sự có thể "thiêu rụi những thứ thấp kém" như trong lời thơ không? Hay mình mới chính là kẻ thấp kém đó?
Chính vào lúc này, Kachina đã phát hiện ra ý nghĩa của việc đào bới đối với bản thân.
Em ấy luôn thích đào sâu vào trong núi để tìm những thứ quý giá. Nhưng lần này, Kachina không đào vì mục đích nào đó nữa. Em ấy cầm chắc mũi khoan tiếp tục tiến bước, cứ như chỉ cần tiếp tục như vậy thì sự thất vọng và bi thương sẽ không khoan vào tim em ấy nữa, mà sẽ biến thành mũi khoan trong tay để khoan vào trong lòng núi.
Em ấy cảm thấy mình có thể tiếp tục tiến về phía trước trong bóng tối. Có lúc đào được món đồ tốt, niềm hạnh phúc đó thậm chí lớn hơn nhiều so với sự hoài nghi và thất bại. Nhưng trên mặt đất, Nghi Lễ Hành Hương đó sẽ không bị xóa đi, sự thất bại sẽ theo dần với thời gian, trở thành dấu ấn không thể xóa nhòa trên người Kachina. Dù là trốn trong bóng tối hay đứng dưới ánh mặt trời cũng đều rất buồn bã, nếu nhất định phải so sánh thì cái trước còn đau khổ hơn. Vì hai chữ thất bại luôn vang vọng trong đầu sẽ còn khó chịu hơn những giọt mồ hôi luyện tập cho Nghi Lễ Hành Hương.
Người Natlan có một câu nói, Con Của Tiếng Vang là một nhóm người cố chấp. Cả đời họ đều giống như chiếc sừng trên đầu Tepetlisaur, tuy mềm nhưng nhọn, và luôn lao về phía trước. Giống như câu nói này, trong đầu Kachina dường như không có sự lựa chọn dừng lại, em ấy chỉ có thể tiến về phía trước thôi.
Có lẽ trời đã định sẵn mình không thể trở thành anh hùng vĩ đại, nên chỉ đành dùng bước chân chậm chạp thử tiến lên từng bước.
Đương nhiên Kachina vẫn chưa hiểu, việc ngẩng cao đầu hô to chiến thắng mà lao về phía trước là một tâm thái tốt, nhưng cắn răng bước từng bước chậm rãi mà tiến lên cũng là một điều rất tuyệt vời.
Trong quãng thời gian ở dưới lòng đất, đây chính là chuyện mà em ấy suy nghĩ.
Cùng lúc đó, Kachina thỉnh thoảng cũng sẽ đào được một số thứ thú vị.
Ví dụ như Vision.
Khi nhận được Vision thuộc về mình, đương nhiên là em ấy rất vui. Nhưng em ấy đã từng trải qua một lần phấn khích tương tự, chính là lúc có được Tên Cổ "Uthabiti".
Sự công nhận của thần linh hay Wayob không có nghĩa là bản thân nhất định sẽ đạt được sự nghiệp vĩ đại gì. Điều này Kachina đã học được từ trong thực tế, nhưng điều mà em ấy chưa học được là:
Khi truyền thuyết của các anh hùng bắt đầu hình thành, nó không nổi bật, màu sắc cũng ảm đạm, chứ đừng nói đến truyền cảm hứng cho người đời. Nhưng động lực cần thiết cho sự vĩ đại chỉ cần nạp đủ, và các nhân vật chính tiếp tục tiến lên, vậy thì một tương lai tươi sáng sẽ đón chờ họ.
Nhưng người trong cuộc sẽ không bao giờ biết trước kết cục, cho nên giọt nước mắt không màng tất cả mà xông pha của họ sẽ luôn là đẹp nhất.
Danh Thiếp[]
Kachina - Quay Tròn | |
---|---|
![]() |
Cách nhận: Nhận được khi độ yêu thích của Kachina đạt đến hạng 10. Mô tả: Khoang ngồi ở nửa trên của Mũi Khoan Quay Tròn rất ổn định. Nhưng nếu nửa dưới bị kẹt thì... quả thật rất dễ khiến người ngồi trên đó bị chóng mặt đấy. |
Cung Mệnh[]
Cung Thử Thố | |
---|---|
![]() |
Ý nghĩa: Sẽ được bổ sung |
Nhiệm Vụ Và Sự Kiện[]
Nhiệm Vụ Ma Thần
Sự Kiện Web
Dùng Thử Nhân Vật[]
Tương Tác Nhân Vật[]
Thư
Người Gửi | Thư |
---|---|
|
Thư[]
Bên Lề[]
- Trong Video Giới Thiệu Dẫn Lửa - Danh Tiếng Rèn Từ Lửa, tên của Kachina, Kinich (được ghi là KNICH), và Mualani được vẽ lên quả bóng thi đấu bằng Chữ Viết Teyvat.
Ngôn Ngữ Khác[]
Danh Hiệu: Khoáng Thạch Ánh Vàng[]
Ngôn Ngữ | Tên Chính Thức |
---|---|
Tiếng Việt | Khoáng Thạch Ánh Vàng |
Tiếng Trung (Giản Thể) | 斑金矿朴 |
Tiếng Trung (Phồn Thể) | 斑金礦樸 |
Tiếng Anh | Mottled Gold Yet Unsmelted |
Tiếng Nhật | 金の混じる原鉱 Kin no Majiru Genkou |
Tiếng Hàn | 순수한 금빛 원석 Sunsuhan Geumbit Wonseok |
Tiếng Tây Ban Nha | La Gema de Oro en Bruto |
Tiếng Pháp | Or brut moucheté |
Tiếng Nga | Крапчатое самородное золото Krapchatoye samorodnoye zoloto |
Tiếng Thái | ทองแท้รอหลอมประกาย |
Tiếng Đức | Gesprenkeltes Rohgold |
Tiếng Indonesia | Mottled Gold Yet Unsmelted |
Tiếng Bồ Đào Nha | Minério de Ouro Não Fundido |
Tiếng Thổ Nhĩ Kỳ | Ebruli Altın Cevheri |
Tiếng Ý | Oro screziato allo stato grezzo |
Tham Khảo[]
Điều Hướng[]
|