Hỗn loạn như nước, vững chãi như đá là phần thứ tư và là phần cuối cùng của nhiệm vụ Sắt Đá.
Các Bước Thực Hiện[]
- Đến gặp Kun Jun
- Đến chỗ cổ thụ điều tra manh mối
- Tìm Zhongli
- Chuẩn bị xong rồi tiến vào địa đạo
- Vào bí cảnh Nơi Tận Cùng Địa Đạo
- Người chơi sẽ được tự động dịch chuyển vào Bí Cảnh, nhưng có thể tự rời khỏi.
- Đánh bại Azhdaha
- Tìm hiểu chân tướng
- Về đến bên cổ thụ
- Nói chuyện với Zhongli
Hội Thoại[]
Mô tả nhiệm vụ
Cuối cùng các bạn đã đến khu vực Nam Thiên Môn. Cổ thụ xa xưa kỳ lạ vẫn đứng sừng sững ở nơi này. Để cứu những người công nhân kia, phá giải bí mật, các bạn từng bước tiến đến vùng đất cổ xưa - nơi cất giữ câu trả lời...
Trước trận đấu[]
- (Tiếp cận Kun Jun)
- Paimon: Kun Jun! Xuất phát thôi!
- Kun Jun: Được được, bên này cũng dạo xong rồi.
- Zhongli: Kun Jun có thu hoạch gì không?
- Kun Jun: Đá ở đây rất đẹp, nhưng không có điểm nào đặc biệt, đặt tay lên cũng không nhìn thấy thêm manh mối nào khác...
- Kun Jun: Quả nhiên, ký ức của đá cũng sẽ thay đổi theo môi trường và thời gian.
Có quy luật gì không?
- Kun Jun: Hmm, rất khó để kết luận... cá nhân tôi thấy, đá đa phần chỉ lưu trữ lại những ký ức gần đây.
- Paimon: Không thể thấy được ký ức xưa cũ sao?
- Kun Jun: Đá tồn tại vĩnh cửu, nhưng thời gian sẽ khiến rất nhiều ký ức hao mòn, chỉ có tình cảm và ý niệm vô cùng mãnh liệt mới có thể lưu giữ lâu dài.
- Paimon: Thực tế ghê, cũng giống hệt con người.
- Kun Jun: Ừ, có lý. Đi thôi, đến phía trước xem thử.
- (Đến chỗ cổ thụ điều tra manh mối)
- Kun Jun: Woa, cây này to thật!
- Paimon: Trên đó còn có rất nhiều kết tinh thần bí, kỳ diệu quá.
- Zhongli: Cây cổ thụ này...
- Zhongli: Chia nhau điều tra đi, bên đó giao cho tôi, mọi người phụ trách bên này nhé.
Được.
Chú ý an toàn nhé.
- (Zhongli tách khỏi nhóm)
Zhongli: Ừm.
- Paimon: Kun Jun, anh nhìn thấy thứ gì đáng để điều tra chưa?
- Kun Jun: Chỉ có một bia đá.
- Paimon: Xem ra chẳng có ích gì, tôi đến chỗ khác xem thử đây.
- Kun Jun: Haiz, có còn hơn không, thử xem.
- Kun Jun: ...
- Kun Jun: ...!
- Kun Jun: (Đây là...)
- Paimon: Ơ, anh sao vậy?
- Kun Jun: ...Hơi choáng một chút thôi, không sao, giờ khỏi rồi.
Có phát hiện gì không?
- Kun Jun: Tạm thời... ừm, tạm thời vẫn chưa.
- Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành), tôi qua kia tìm thử, bạn trèo lên cây xem sao nhé? Paimon: Hết cách rồi, (
Bạn chắc chắn trên cây có manh mối sao?
- Paimon: Không thử thì sao biết không có, vả lại, tầm quan sát sẽ bao quát hơn đó!
- Kun Jun: ...
- Kun Jun: A! Phải, phải không?
- Paimon: Đúng vậy đúng vậy, cách của tôi lúc nào cũng tuyệt vời đó.
- Paimon: Ủa mà, tôi biết bay mà! Ây da, thôi cứ để tôi đi cho, mọi người cứ chờ ở đây, tôi sẽ...
- Zhongli: Các vị, đến đây.
- Paimon: Ấy, tiếng của Zhongli... vọng lại từ phía sau cổ thụ, có phải anh ấy đã tìm được manh mối mới không?
- Paimon: Mau đi xem thử, không chừng đã tìm thấy người rồi!
- (Đọc bia đá)
- Bia Đá: "Trời đất huyền hoàng, tiên quân thiện lành. Trấn giữ ác long, chớ có làm càn."
- (Tiếp cận Zhongli)
- Zhongli: Con đường này vừa mới đào, xem ra, đáp án chỉ ở phía trước thôi.
- Paimon: Hình như trong địa đạo có tiếng động? Hu hu... Tôi, tôi không muốn đi trước đâu!
- Zhongli: Yên tâm, để tôi dẫn đầu.
- Kun Jun: ...
- Zhongli: Ở cuối địa đạo có gì đó bất thường... Mọi người hãy cẩn thận, chuẩn bị sẵn sàng.
Nơi Tận Cùng Địa Đạo[]
Bài viết chính: Nơi Tận Cùng Địa Đạo
- (Tiến vào Bí Cảnh ở cuối con đường)
- Sơ lược hoạt cảnh trong Nhật Ký Du Lịch:
- (Hoạt cảnh bắt đầu)
- Zhongli: Đây là...
- Paimon: Thợ mỏ mất tích đều ở đây!
- Paimon: Họ đang đào cái gì vậy?
- Zhongli: E rằng địa đạo này
- Zhongli: Là do họ liều mình đào ra.
- Paimon: Cánh cửa này...
- Paimon: Là nó vốn dĩ đã có sẵn rồi phải không?
- Zhongli: Đào một đường hầm dẫn đến phong ấn cổ này sao.
- Zhongli: Nếu không có ai phát hiện,
- Zhongli: Thì họ sẽ tiếp tục đào bới,
- Zhongli: Cho đến khi mở được cánh cửa phong ấn này.
- Paimon: Không lẽ, trong phong ấn này có gì đó sao ...
- (Thợ mỏ xông về phía Paimon)
- Paimon: Á!!
- (Zhongli tạo khiên bao quanh mọi người)
- Paimon: Phải làm sao đây, mình cũng không thể tấn công những thường dân này!
- (Hoạt cảnh kết thúc)
- (Bắt đầu chiến đấu với Azhdaha)
- Paimon: Đây là loại quái gì vậy?!
- Azhdaha: Morax, ngươi tự mò đến đây đúng là tiện cho ta báo mối thù phong ấn!
- Zhongli: Thì ra là vậy, đứa bé đó là sức mạnh của ngươi biến hình thành.
- Zhongli: Nhưng Azhdaha, nếu ngươi còn nhớ... Đi đến bước này không phải do ta và ngươi muốn.
- Azhdaha: Đừng nhiều lời, nộp mạng đi!
- (Trong trận chiến)
- Azhdaha: Hự...! Ngươi đã phản bội ta, bây giờ lại muốn phản bội lần nữa sao!
- Zhongli: Nếu ngươi nghĩ vậy... Thì cứ cho là vậy đi.
- Zhongli: Người mang theo ký ức, chắc chắn phải gánh vác sức nặng của sự thật. Vốn dĩ là vậy.
- (Nếu có nhân vật tử vong trong trận chiến)
- Paimon: Cẩn thận!
- ???: Cứ giao cho tôi.
- Zhongli: Hồi phục rồi sao? Lẽ nào ngươi...
- ???: Tập trung chiến đấu, Morax!
- (Trong chiến đấu)
- Azhdaha: Morax! Ngươi thật sự muốn hủy diệt ta!
- Zhongli: ...
- (Đánh bại Azhdaha)
- Azhdaha: Á...!
- (Sau khi chiến thắng Azhdaha)
- Jiu: Morax! Xưa kia là ngươi phong ấn ta xuống lòng đất, mấy ngàn năm sau lại là ngươi...!
- Zhongli: ...
- Zhongli: Ngươi nên gọi đó là định mệnh, Azhdaha.
- Jiu: Định mệnh? Định mệnh...!
- Jiu: Định mệnh! Ha ha ha!
- Jiu: Đây là suy nghĩ của thần sao? Hủy diệt những thứ mà ngươi không cần đến, mang theo đồ tể san bằng thành bình địa!
- ???: Không, là ngươi đã quên.
- Paimon: Giọng nói này là...
- Zhongli: Azhdaha...
- Paimon: Ơ, Kun Jun?!
- Kun Jun: Morax, đã lâu không gặp.
- Jiu: Rốt cuộc ngươi là...
- Kun Jun?: Như ngươi thấy đấy, Azhdaha.
- Zhongli: Trong suốt trận đấu vừa nãy, ngươi đã dùng hết sức để giúp bọn ta.
- Kun Jun?: Ha ha ha, không còn cách nào khác, đó là tất cả những gì ta có thể làm.
Rốt cuộc ai mới là Azhdaha...
Anh không phải Kun Jun sao?
- Kun Jun?: Nhà Lữ Hành, thứ lỗi cho ta không kịp nói ra chân tướng. Có một số chuyện, khi đến cây cổ thụ này, ta mới ngộ ra được.
- Kun Jun?: Thật ra, ta cũng không hoàn toàn là Azhdaha, mà chỉ là một mảnh ghép nhỏ.
- Kun Jun?: Thiên địa, âm dương, lưỡng nghi, ngươi có thể xem ta và long vương bên đó là một loại "tồn tại". "Bọn ta" đều là một phần ý thức của Azhdaha.
- Paimon: Có hai Azhdaha?!
- Jiu: Không, không thể nào, chẳng lẽ ngươi là...?!
- Kun Jun: Sau khi kết giới được nới lỏng, sức mạnh của ngươi ở bên ngoài đã hóa thành một đứa trẻ. Ngươi dùng thân phận này nói cho người khác biết nỗi hận bị trấn áp, nhưng không ai đồng tình với ngươi.
- Kun Jun: Sau đó ngươi đã nghĩ ra, việc phong ấn bị nới lỏng giúp ngươi có cơ hội để tận dụng. Mục đích bắt cóc thợ mỏ là để đào cổng vào phong ấn, ngươi dự tính trong ứng ngoại hợp, phá vỡ phong ấn.
- Jiu: Ngươi dám nói năng ngông cuồng! Nếu ngươi thật sự là một phần của ta, thì tại sao lại đứng bên cạnh kẻ phản bội!
- Kun Jun: Ta là một phần sức mạnh được thức tỉnh khi phong ấn bị nới lỏng, yếu đến nỗi không thể tự mình hình thành một bản thể, chỉ đành phó thác vào loài người.
- Kun Jun: Ý thức của ta cực kỳ hỗn loạn, ngay cả bản thân là ai cũng không nhớ nổi, chỉ là có phản ứng với những việc có liên quan đến quá khứ... Ta chỉ có một mục đích duy nhất: Tìm được Morax, để hắn ngăn chặn ngươi.
- Zhongli: Nếu ngươi mạnh hơn một chút, ta đã có thể nhận ra ngươi sớm hơn chứ không cần chờ đến khi ngươi nhắc đến "Trấn Long Thạch" mới phát giác được sự bất thường.
- Kun Jun: Không trách được ngươi, ta đã sớm thay đổi hoàn toàn. Cho đến khi sờ vào bia đá xưa cũ đó, mới nhớ lại vô vàn quá khứ.
- Kun Jun: Thực sự là quá lâu rồi. Giữa loài người non nớt và địa long già cỗi là rất nhiều bí mật không ai biết... Morax, ngươi nói hay là ta nói?
- Zhongli: Sao cũng được, để ngươi quyết định.
- Kun Jun: Ha ha, ngươi vẫn giống như xưa. Vậy thì để ta vậy.
- Kun Jun: Azhdaha vốn là tri kỷ và chiến hữu của Nham Thần Morax, có tuổi thọ hơn hẳn loài người. Thế nhưng, sinh vật trên trái đất lại giống như nham thạch...
- Kun Jun: Ký ức của nham thạch không dài, chỉ có thể giữ lại cảm xúc mãnh liệt nhất. Thời gian càng lâu, ký ức càng mơ hồ. "Sự mài mòn" chính là ngòi nổ mà thế giới áp đặt lên nó.
"Sự mài mòn"...
- Kun Jun: Sự mài mòn cướp đi suy nghĩ của Azhdaha, khiến hắn dần dần không còn nhớ được diện mạo của người bạn cũ, không nhớ được cảng Liyue mà mình đã từng bảo vệ.
- Kun Jun: Long vương vốn dĩ hoàn hảo dần trở nên cáu gắt, hung hãn...
- Jiu: Chính loài người đã tấn công vào địa mạch nuôi sống ta!
- Kun Jun: Quả thật là thế. Cho nên "ngươi" mới tấn công Vực Đá Sâu, mới có trận đại chiến với Morax đó.
- Kun Jun: Ban đầu, để khai phá đất đai, phát triển sản xuất, người Liyue đã vào núi để khai khoáng. Việc khai thác quá mức đã khiến cho địa mạch bị chấn động, khiến "bọn ta" khổ sở không thể tả.
- Kun Jun: "Sự mài mòn" càng khiến "bọn ta" trở nên giống với dã thú. Cho dù có vùng vẫy thế nào, "bọn ta" vẫn không ngừng mất đi khả năng sống chung với loài người... mất đi lý trí.
- Kun Jun: Morax phân chia sức mạnh của mình để ngăn "bọn ta" tiếp tục bị mài mòn, nhưng cũng chỉ là tốn công vô ích. "Sự mài mòn" chính là thiên lý, là quy luật, không một sức mạnh nào có thể ngăn cản.
- Kun Jun: Vì vậy, "bọn ta" trở thành "ngươi". Từ trong ý thức của "ngươi" lại phân hóa thành "ta".
- Jiu: ...
- Kun Jun: Ta chính là khế ước cuối cùng, chứng kiến lời hứa hẹn giữa Azhdaha và Morax. Ngươi có thể phẫn nộ, nhưng tuyệt đối không được phủ nhận ta.
- Jiu: Không, không...
- Kun Jun: Ta vẫn là dư âm về tính thiện của Azhdaha, đại diện cho ý chí của khế ước, cho trái tim cao cả, đại diện cho mong muốn cùng chung sống hòa bình với loài người.
- Jiu: Không! Ta vẫn là Azhdaha, sinh ra từ kết tinh nguyên tố, kế thừa sức mạnh và hồi ức của đại địa, trường thọ với núi cao biển cả, tuyệt đối không phải là đồng minh với bọn nhãi nhép!
- Kun Jun: Morax không phải bọn nhãi nhép.
- Jiu: Thần của bọn nhãi nhép chẳng qua cũng chỉ là nhãi nhép mà thôi!
- Kun Jun: Là vì ngươi đã lãng quên quá mức. Người công nhận Morax nhất, chính là ngươi - cũng là ta.
- Kun Jun: Chuyện mà ngươi quên, đều được lưu giữ trong lòng ta. Nếu ngươi là hồi ức về đại địa, thì ta chính là hồi ức về việc chung sống với con người.
- Kun Jun: Vạn vật biến động, sơn hải hóa hình...
- Jiu: Những ngôi sao trên đất hoang, tỏa sáng như... mặt trời chói lóa...
- Zhongli: ...
- Jiu: Kỳ lạ, đây là cảm giác gì? Những thứ này... là...
- Kun Jun: Ngươi đã sớm kiệt sức, sẽ biến mất trước ta một bước. Nhưng trước thời khắc đó, ta sẽ chia sẻ những thứ này cho ngươi.
- Kun Jun: Tuyết rơi xuống vùng hoang vắng vào ngày xuân, rồi sẽ lập tức tan chảy. Dù chỉ là thoáng qua cũng không thể để lại bất kỳ dấu vết gì trong lòng ngươi... ngay cả khi đây là lần cuối cùng.
- Jiu: Không, sao lại thế được... Ta không tin đây là định mệnh!
- Kun Jun: Hoặc có lẽ vốn không phải định mệnh, mà chính là số kiếp đã được định sẵn trong kiếp này.
- Jiu: Mo...rax...
- Paimon: Đứa bé gái đó đã hoàn toàn biến mất rồi...
Định mệnh bị phong ấn sao?
Định mệnh bị mài mòn sao?
- Zhongli: Azhdaha, đã hài lòng chưa?
- Kun Jun: Giải quyết hậu quả cho chính mình, không thể nói là có hài lòng hay không.
- Kun Jun: Morax, ngươi hiện tại tên là Zhongli, phải không?
- Zhongli: Đúng vậy.
- Kun Jun: Không được, ta vẫn quen gọi ngươi là Morax.
- Zhongli: Ngươi thích gọi sao thì tùy.
- Kun Jun: Chuyện "điểm mắt", ta vẫn chưa quên.
- Zhongli: Chỉ tiện tay mà thôi, không cần bận tâm.
- Kun Jun: Mắt ngươi sáng, đương nhiên không biết được nỗi khát khao ánh sáng đối với một con rồng mù. Nhưng chuyện Morax ban tặng đôi mắt cho Azhdaha, ta sẽ không quên.
- Kun Jun: ...
- Zhongli: Sức mạnh của ngươi sắp cạn kiệt rồi.
- Kun Jun: Vẫn là ánh mắt tinh tường năm ấy.
- Zhongli: Ra ngoài đi dạo nhé, thế nào?
- Kun Jun: Chuyện khẩn cấp trước mắt không phải là cứu chữa cho những thợ mỏ bên ngoài phong ấn sao?
- Zhongli: Không sai. Vì vậy bây giờ ta phải ra ngoài, xử lý những chuyện từ ngươi mà ra.
- Kun Jun: Ha ha, chính là vậy. Đi thôi.
Sau trận chiến[]
- (Rời khỏi Bí Cảnh)
- Paimon: Ơ, sao lại đưa chúng ta đến đây rồi? Phải mau chóng quay về xem thử người thợ vừa nãy!
- (Tương tác với thợ mỏ)
- Thợ Mỏ: Phù... Phù...
- Thợ Mỏ: Hu...hu...
- Thợ Mỏ: Ôi...
- (Trở về chỗ cây cổ thụ)
- Lão Dai: Thì ra mọi người ở đây! Tôi và mấy người anh em nhìn thấy manh mối mà mọi người để lại, một mạch đuổi theo đến đây.
- Lão Dai: Trên đường đi chúng tôi còn tìm được Mao đang hôn mê trong túp lều của một doanh trại phía trước, đã sắp xếp ổn thỏa cho anh ấy. Đáng tiếc vẫn chưa tìm ra ba người còn lại...
- Lão Dai: Ơ? Kun Jun, đây là...
- Kun Jun: Chuyện nhỏ ấy mà, đừng để ý làm gì. Nếu muốn tìm mấy người đó, thì họ đang ở trong hang động bên cạnh đó.
- Lão Dai: Trong hang động sao? Đã xảy ra chuyện gì à?!
- Zhongli: Họ kiệt sức, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, không cần lo lắng.
- Lão Dai: Được, được, cám ơn mọi người! Tôi phải nhanh chóng đi xem bọn họ.
- Kun Jun: Lát nữa phải đưa người trở về Liyue sao?
- Lão Dai: Đúng, đúng!
- Kun Jun: Tôi đi cùng được không?
- Lão Dai: Không thành vấn đề! Các vị đều là ân nhân cứu mạng của anh em chúng tôi, có yêu cầu gì chúng tôi đều sẽ đáp ứng. Chờ tôi qua đó xem tình trạng của họ thế nào rồi sẽ đến cảm ơn các vị.
- Paimon: Kun Jun... à, không đúng không đúng, phải gọi ngươi là Azhdaha! Ngươi cũng muốn về Liyue sao?
- Kun Jun: Không phải ta, mà là cơ thể này.
- Kun Jun: Sau khi ta tan biến, hãy để chủ nhân của cơ thể này trở về Liyue với quản đốc. Kun Jun vẫn là hậu duệ của một nghệ nhân nổi tiếng, sau này chắc chắn sẽ vang danh một vùng. Một nhân vật như vậy tuyệt đối không thể để bị chút tổn hại nào.
- Zhongli: Ngươi vẫn không thay đổi, rất yêu mến thợ rèn.
- Kun Jun: Kiếm không có mắt, nghệ nhân hữu tình. Chẳng phải "tình người" chính là điều tự hào nhất của loài người sao?
- Zhongli: Azhdaha, ta đã không còn là Nham Thần nữa.
- Kun Jun: ...Ta có thể cảm nhận được.
- Zhongli: Bây giờ ta chỉ là một người Liyue bình thường.
- Kun Jun: Ngay cả ngươi cũng đi đến bước đường này...nói ra thì không hay, nhưng ta cũng không dám chắc sau này sẽ không còn chấn động gì đánh thức ta.
- Zhongli: Không sao. Cứ cho là có một ngày như thế, thì bá tánh Liyue cũng sẽ chuẩn bị sẵn sàng để đối phó ngươi rồi.
- Kun Jun: Liyue không có Nham Vương Đế Quân, có ổn không?
- Zhongli: Nếu như trên đời không có thần, thì đây chính là thế giới của con người. Ta từng là thần, lý ra nên chứng kiến sự thịnh suy của con người.
- Kun Jun: Tất cả sinh mệnh đều sẽ hao mòn, biến chất theo năm tháng, ngươi là linh hồn kiên cường nhất trong chúng ta, vậy mà cũng bị tổn hại...
- Kun Jun: Nhưng cũng không sao. Nhân quả do trời, nếu sứ mệnh của chúng ta đã kết thúc, thì phải dũng cảm bước lên con đường từ biệt.
- Kun Jun: Có lẽ ngươi trường sinh bất lão, trời định cô độc, nhưng đó chỉ là chuyện tạm thời. Khi ngươi đi đến tận cùng của thời gian, sẽ lại trùng phùng với tất cả nhân duyên từ quá khứ cho đến tương lai.
- Zhongli: Nói về tuổi thọ, vẫn là ngươi nhỉnh hơn một chút. Tuổi thọ của tạo vật nguyên tố không chừng là thứ trường tồn nhất trên đại lục này.
- Kun Jun: Nếu không phải vậy, ngươi đã giết ta từ lâu rồi và bây giờ không cần phải đối mặt với ta nữa.
- Zhongli: Ngươi cứ đùa. Gặp lại bạn cũ, vốn là chuyện vui mừng.
- Kun Jun: Xưa kia ở Vực Đá Sâu, ngươi có từng do dự không?
- Zhongli: Nham thạch tuy là đá tảng, nhưng vẫn có trái tim, ta đương nhiên cũng vậy. Nhưng ta còn là thần khế ước, cũng từng là thần của con dân Liyue.
- Kun Jun: Ngươi đã chọn "nghĩa", nhưng cũng không từ bỏ "nhân". Cho nên ngươi không hề ra tay sát hại ta, là ta tự nguyện bị phong ấn.
- Zhongli: Địa Long trở mình chấn động thiên địa, với sức mạnh của ngươi, ngay cả ta trong thời kỳ hoàng kim e là cũng khó mà một mình đối phó, nói chi đến phong ấn.
- Kun Jun: Vì vậy mà mới có "ta".
- Kun Jun: Nói thế nào thì ta cũng là nguyên lão chứng kiến Liyue ra đời, dù cho không còn mang dáng vẻ của quá khứ, cũng phải giữ vững giao hẹn theo cách của mình.
- Kun Jun: Thân là bằng hữu của thần khế ước, đây là cách thức cuối cùng để ta tuân theo khế ước.
- Zhongli: ...
- Zhongli: Cám ơn ngươi, Azhdaha.
- Kun Jun: Sinh mệnh của ta gần như vô tận, và sẽ tiếp tục cùng với thời gian vĩnh hằng... Còn Morax ngươi, cũng là một sự tồn tại lâu dài.
- Kun Jun: ...
- Zhongli: Phải đi rồi sao?
- Kun Jun: Morax, nếu có duyên, ngày sau nhất định gặp lại.
- Paimon: Ối!!
Người ngã xuống là...
Kun Jun thật sự sao?
- Zhongli: Phải. Đừng lo, anh ấy chỉ đang ngủ say thôi.
- Paimon: Haiz... Cứ thấy kỳ lạ sao ấy, như thể anh ấy bỗng nhiên trở thành một người mà chúng ta không quen biết.
- Zhongli: Chúng ta quả thực không hề quen biết Kun Jun.
Nhưng Azhdaha từng ở trong cơ thể của anh ấy...
Là người bạn quan trọng của anh.
- Zhongli: Ừm.
- Zhongli: Đã là chuyện từ rất lâu rồi... Tuy đã qua nghìn năm, nhưng cứ như mới xảy ra hôm qua, tất cả đều rõ mồn một.
- Sơ lược hoạt cảnh trong Nhật Ký Du Lịch:
- (Hoạt cảnh bắt đầu)
- Tian Miệng Sắt: Lần trước có nói đến
- Tian Miệng Sắt: Nham Vương Gia độc hành thế gian
- Tian Miệng Sắt: Tại một hẻm núi nọ
- Tian Miệng Sắt: Nghe thấy một âm thanh từ xa vọng đến
- Zhongli: Những sinh vật nguyên tố nham cổ xưa sống dưới lòng đất tại Liyue, phần lớn không thể nhìn thấy bằng mắt thường
- Zhongli: Trăm ngàn năm nay không thấy ánh sáng
- Tian Miệng Sắt: Âm thanh đó khi thì ai oán như bài hát buồn, khi thì hung hãn như tiếng sấm
- Tian Miệng Sắt: Nham Vương Gia đi vòng quanh
- Tian Miệng Sắt: Cuối cùng, tìm thấy một viên đá hình thù kỳ lạ giữa những tầng đá
- Zhongli: Azhdaha cũng như vậy
- Zhongli: Ta thực hiện ý nguyện của nó, mang nó lên mặt đất
- Tian Miệng Sắt: Nham Vương Gia thương cho mẩu đá có linh khí, nên đã tự mình điêu khắc
- Tian Miệng Sắt: Ngài khắc nó thành một con rồng, uốn lượn sinh động như thật
- Zhongli: Ta ban cho nó đôi mắt để nhìn vạn vật
- Zhongli: Đặt ra giao ước với nó
- Tian Miệng Sắt: Rồi dùng tay làm bút, điểm mắt cho rồng
- Tian Miệng Sắt: Một tiếng sấm vang rền vọng trên cao
- Tian Miệng Sắt: Một con rồng hiện ra giữa trời
- Zhongli: Ta cho phép nó sống cùng con người trên mặt đất
- Zhongli: Nhưng nếu có một ngày nó phá vỡ trật tự
- Zhongli: Thì sẽ bị phong ấn trong bóng tối thêm lần nữa
- Tian Miệng Sắt: Từ đó, con rồng luôn theo bên cạnh Nham Vương Gia
- Tian Miệng Sắt: Cùng ngài nam chinh bắc chiến
- Tian Miệng Sắt: Nếu để ca ngợi điều này, chỉ có thể nói
- Tian Miệng Sắt: "Đá vàng tan biến thành khói bụi, sông núi trơ trọi nước cạn khô"
- Tian Miệng Sắt: "Tạo rồng điểm mắt được giúp sức, vòng quanh mang đến cơn mưa lành"
- (Hoạt cảnh kết thúc)
- Sau đó, Lão Dai đưa anh em về thành tự nguyện đưa Kun Jun đang say ngủ về cùng.
Những người còn lại có lẽ còn gì đó muốn nói... - (Nói chuyện với Zhongli)
- Zhongli: Nghìn năm trước, Azhdaha tấn công Vực Đá Sâu, tôi đã đích thân ngăn chặn và chiến đấu kịch liệt với hắn từ vực đá đến nơi này, cuối cùng đánh bại hắn, phong ấn vào lòng đất.
- Zhongli: "Trấn Long Thạch" đúng là được tạo ra từ trận chiến đó. Azhdaha có khả năng cảm nhận Trấn Long Thạch, theo bản năng, muốn dựa vào vật này để tìm được tôi.
- Zhongli: Kết cục của trận đại chiến năm đó, tuy tôi đã thắng, nhưng không có nghĩa là do hắn không bằng tôi. Trong lòng của hắn, vẫn còn tình nghĩa dành cho tôi, cho Liyue và cho những sinh mệnh trên đại địa.
- Zhongli: Hắn tự nguyện bị phong ấn. Chỉ tiếc là, do sự "mài mòn" mà quên hết tất cả.
Sức mạnh của "sự mài mòn" thật đáng sợ.
Anh cũng bị "mài mòn" sao?
- Zhongli: Tôi cũng không thể tránh khỏi. Chỉ là so với người thường, tôi hiểu được một đạo lý: Đến lúc đi thì phải đi.
- Zhongli: Sức mạnh càng lớn thì sự nguy hiểm sau khi bị "mài mòn" cũng càng lớn. Dưới sự bào mòn của mấy ngàn năm, e rằng cả nham thạch... cũng sẽ thấy mệt mỏi.
Vì vậy anh mới quyết định rời khỏi...
Vì vậy anh đã từ bỏ chức vụ Nham Thần...
- Zhongli: Tự mình phong ấn người bạn cũ, cũng là một trong những "sự mài mòn" mà tôi đã từng trải qua.
- Zhongli: Để đi theo con đường đúng đắn, người ta không ngừng từ bỏ, không ngừng đánh mất. Có lẽ đây chính là "sự mài mòn" mà "thiên lý" đã áp đặt lên tôi.
- Zhongli: Nhưng tôi là thần của con người, cho dù thân phận có thay đổi thế nào, cũng sẽ dùng đôi mắt này để chứng kiến giai đoạn lịch sử thuộc về con người.
- Paimon: Anh vẫn rất quan tâm đến Liyue...
- Zhongli: Đây là trách nhiệm.
- Zhongli: Lần này cám ơn hai người rồi.
- Paimon: Đừng khách sáo!
Đợi đã.
Tôi muốn hỏi anh một số chuyện.
- Zhongli: Chuyện gì?
Chuyện có liên quan đến (em gái/
anh trai) tôi. - Paimon: Đúng rồi, suýt nữa thì quên mất!
- Paimon: Là như vầy, không lâu trước đây chúng tôi đã gặp một người tên là Dain!
- Paimon: Anh ấy nói với chúng tôi về việc Khaenri'ah biến mất và sự trừng phạt của các vị thần... Cũng vào lúc đó, chúng tôi mới biết, những chuyện này có liên quan đến người mà chúng tôi đang tìm kiếm.
Chuyện liên quan đến người thân của tôi.
Tất cả đều rất quan trọng với tôi.
- Paimon: Zhongli, anh đã là thần linh trong mấy ngàn năm, chắc chắn đã từng trải qua chuyện đó nhỉ?
- Zhongli: ...
- Zhongli: ......
- Zhongli: Tôi không thể nói.
- Paimon: Vì sao?!
...
- Paimon: Vì sao không thể tiết lộ thông tin? Chuyện này rất quan trọng với chúng tôi đó!
- Zhongli: Tôi hiểu, nhưng thật sự xin lỗi, đây là khế ước của tôi.
- Paimon: Chẳng lẽ anh cũng có nỗi khổ khó nói đối với việc này, giống như với Azhdaha của quá khứ và hiện tại sao?
- Zhongli: Khế ước này sinh ra từ trước khi mọi việc bắt đầu. Một người tuân thủ khế ước như tôi, tuyệt đối sẽ giữ im lặng trong việc này.
- Paimon: Sao lại thế...!!
- (cậu/
cô) là bạn bè, vốn không hề muốn làm (cậu/ cô) thất vọng. Nhưng thân là thần khế ước, tôi tuyệt đối không thể phản bội lại khế ước này.
Zhongli: Tôi xem Không ngoài dự liệu.
Thực ra, tôi cũng đoán vậy.
- Paimon: Bạn đã chuẩn bị tâm lý trước rồi ư?
Có lẽ.
- (cậu/
cô) càng ngày càng hiểu rõ thế giới này.
Zhongli: Có vẻ như - Zhongli: Đại lục này vẫn còn rất nhiều chuyện quá khứ, rất nhiều bí mật...
- Zhongli: Chúng trải qua năm tháng dài đằng đẵng, bị người ta lãng quên, thậm chí là vứt bỏ.
- (cậu/
cô), chắc sẽ có thể tìm được và góp nhặt lại.
Zhongli: Nếu là - Zhongli: Người chứng kiến rồi sẽ đến để chứng kiến. Người khắc ghi, sẽ được sinh ra để khắc ghi.
- (cậu/
cô) bước lên con đường của người đó, có lẽ sẽ gặp nhiều khó khăn hơn, nhưng chỉ cần (cậu/ cô) tin rằng đây là con đường "đúng đắn", thì tất cả đều có ý nghĩa. - (Nhiệm vụ kết thúc)
Zhongli: Khi
- (Nói chuyện với Zhongli sau khi nhiệm vụ kết thúc)
- Zhongli: Bia đá này được Lí Thủy Điệp Sơn Chân Quân lập ra. Trên bia khắc rằng Azhdaha là ác long, để nhắc nhở người đời sau hãy tránh xa nơi phong ấn này.
- Zhongli: Đáng tiếc...thiện và ác chỉ cách nhau trong gang tấc. Nếu sự thiện ác của hắn có thể dễ dàng nói rõ, thì tốt rồi.
(Lặng nhìn Zhongli đang đứng dưới tán cây...)
- Kể từ lúc này, Zhongli không nói gì nữa... (Trong bầu không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng gió xào xạc. Thời gian dường như hóa thành dòng sông vô hình, lặng lẽ chảy bên mình...)
- Kể từ lúc này, Zhongli không nói gì nữa... (Một khoảnh khắc thoáng qua, một nghìn năm nơi trần thế. Đá cũng có trái tim, đương nhiên đại địa và thần cũng thế.)
- (Nói chuyện với Zhongli lần nữa)
- Kể từ lúc này, Zhongli không nói gì nữa... (Trong bầu không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng gió xào xạc. Thời gian dường như hóa thành dòng sông vô hình, lặng lẽ chảy bên mình...)
- Kể từ lúc này, Zhongli không nói gì nữa... (Một khoảnh khắc thoáng qua, một nghìn năm nơi trần thế. Đá cũng có trái tim, đương nhiên đại địa và thần cũng thế.)
- (Đọc bia đá)
- Bia Đá: "Trời đất huyền hoàng, tiên quân thiện lành. Trấn giữ ác long, chớ có làm càn."
Thư Viện[]
Âm Nhạc[]
Không có bản nhạc nào khớp với danh mục tương ứng.
Chú Thích[]
Ngôn Ngữ Khác[]
Ngôn Ngữ | Tên Chính Thức |
---|---|
Tiếng Việt | Hỗn loạn như nước, vững chãi như đá |
Tiếng Trung (Giản Thể) | 变乱似流,磐石不转 |
Tiếng Trung (Phồn Thể) | 變亂似流,磐石不轉 |
Tiếng Anh | Amidst Chaos, the Rock Is Unmoved |
Tiếng Nhật | 混沌の中、岩は動かず |
Tiếng Hàn | 움직이지 않는 반석 Umjigiji Anneun Banseok |
Tiếng Tây Ban Nha | La roca permanece inmutable en el caos |
Tiếng Pháp | Au milieu du chaos, immuable est la roche |
Tiếng Nga | Похороненный гнев Pokhoronennyy gnev |
Tiếng Thái | ตั้งมั่นดั่งหินผา |
Tiếng Đức | Unerschütterlich wie Fels |
Tiếng Indonesia | Di Tengah Kekacauan, Batu Berdiri Kokoh |
Tiếng Bồ Đào Nha | Em Meio ao Caos, a Rocha Permanece Imóvel |
Tiếng Thổ Nhĩ Kỳ | Kargaşanın Ortasında Sarsılmayan Bir Kaya |
Tiếng Ý | Nel mezzo del caos la roccia è immota |
Lịch Sử Cập Nhật[]
Ra mắt trong Phiên Bản 1.5