Dạ Khúc Dưới Nước là nhiệm vụ thứ hai trong Chuỗi Nhiệm Vụ Thế Giới Thánh Ca Hòa Hợp: Chương 1 - Cung Điện Hải Ma Vương.
Các Bước Thực Hiện[]
- Tiếp tục thám hiểm Lâu Đài Phai Màu
- Tìm "nhạc phổ trống"
- Lấy "nhạc phổ trống"
- Diễn tấu "bản nhạc" trên bích họa
- Nói chuyện với ảo ảnh kỳ lạ
- Đánh bại Ma Tượng
- Đợt 1:
- Đợt 2:
- Nói chuyện với Osse
- Tiếp tục thám hiểm Lâu Đài Phai Màu
Dialogue[]
Mô tả nhiệm vụ
Để cứu người dân ở Thị Trấn Petrichor, bạn cùng chú mèo lạ mang tên "Osse" tiến vào Lâu Đài Phai Màu thần bí...
- (Khi bước lên cầu thang)
-
- (Một con cá kỳ lạ bơi bên cạnh cửa sổ)
- Paimon: Waaaaaah!
- Paimon: Con cá kỳ lạ kia lớn quá! Cũng may nó không lao về phía chúng ta...
- (Tùy chọn, nói chuyện với Osse trên Kệ Sách Thần Bí)
- Osse: Meow, meow?
Về những cuốn sách này...
- Osse: Rất thần kỳ phải không? Những cuốn sách này đã được truyền sức mạnh của "bản nhạc" diệu kỳ, dùng giai điệu trong hộp nhạc sẽ điều khiển được chúng.
- (Nếu chưa đặt hết Sách Ma Pháp Thất Lạc lên kệ sách)
-
- (Nếu chưa thu thập Sách Ma Pháp Thất Lạc)
-
- Osse: À, nhưng bây giờ vẫn chưa được. Sách ở đây còn thiếu mất một cuốn không biết đâu mất, chúng ta tìm quanh đây thử xem.
- (Nếu đã thu thập Sách Ma Pháp Thất Lạc)
- Osse: Xem ra hai vị đã tìm đủ sách ở đây rồi, có muốn đọc thử không?
- Osse: Yên tâm, những cuốn sách này vốn không nguy hiểm gì, nhưng chưa biết chừng có thứ gì bất ngờ giấu đằng sau chúng thì sao.
- Osse: Sẽ là thứ gì nhỉ? Tôi cũng không biết, hay là (cậu/
cô) đi xem tận mắt đi! Trong lâu đài này ẩn giấu rất nhiều bí mật mà ngay cả tôi cũng không biết. - (Nếu đã đặt hết Sách Ma Pháp Thất Lạc lên kệ sách)
- Osse: Làm tốt lắm. Xem ra (cậu/
cô) đã có thể điều khiển sức mạnh "bản nhạc" rất thành thạo rồi đấy. Tin tưởng vào (cậu/ cô) quả là không sai mà. - Osse: Ngoài nơi này ra, những nơi khác trong lâu đài cũng có rất nhiều sách như thế này. Trong quá khứ...
- Osse: Thôi, chuyện qua rồi thì không nhắc nữa. Nếu là (cậu/
cô) thì chắc hẳn sẽ phát hiện ra được bí mật ẩn giấu trong đó thôi.
(Chạm vào.)
- (Nếu chạm vào mặt của Osse)
-
- Osse: Này, đừng coi tôi như con mèo bình thường nhé!
- (Nếu chạm vào lưng hoặc chân sau của Osse)
-
- Osse: Tuy tôi không ghét bị chạm vào, nhưng loài mèo cũng có giới hạn của nó...
- (Nếu chạm vào đuôi của Osse)
-
- Osse: Này, đụng chạm hơi nhiều rồi đấy nhé!
- (Nếu chạm vào mặt dây chuyền trên cổ Osse)
-
- Osse: Không lẽ định coi cái mặt dây chuyền này là bản thể của tôi đấy chứ?
Không có gì.
- Osse: Được thôi. Có gì muốn biết thì cứ đến hỏi tôi, đừng khách sáo!
- (Tùy chọn, nói chuyện với Osse bên cạnh Nhạc Phổ Bị Hỏng)
-
- Osse: Ừm...
Ở đây trông giống thư viện nhỉ.
- Osse: Chính xác mà nói thì là phòng chứa sách... Nhưng gọi là thư viện cũng không sai.
- Osse: Kịch bản, nhạc phổ cổ, tất cả những câu chuyện đã xảy ra và chưa từng xảy ra... Đều được ghi chép lại và lưu trữ tại đây.
- Osse: Từng có người cho rằng chỉ cần sử dụng hết mọi khả năng trong câu chuyện thì sẽ nhìn trộm được bí mật của số phận...
- Osse: Nhưng trên thực tế vốn không phức tạp như anh ta nghĩ. Vận mệnh của mỗi người, suy cho cùng đều do nguyện vọng của bản thân áp đặt, ngay từ đầu đã không tồn tại nhiều khả năng như vậy.
- Osse: Có lẽ cuối cùng anh ta cũng nhận ra điều này...
- (Thiếu điều kiện)
Về anh và tòa lâu đài này...
- Osse: Chắc mọi người cũng đoán được rồi nhỉ. Trong quá khứ, khi tôi còn có thể biến thân tự do, tôi đã từng sinh sống ở đây với hắn ta... và rất nhiều bạn bè.
- Osse: Khi đó, quốc gia mới vừa ra đời, còn có vô số cơ hội cho chúng tôi.
- Osse: Chúng tôi ở đây sắp xếp sách cổ, nghiên cứu nhạc lý và phép thuật, hy vọng có thể thuần phục loại sức mạnh nguy hiểm này và mở ra thời đại chói lọi hơn.
- Osse: Thế nhưng... Chẳng mấy chốc chúng tôi đã mất đi những cơ hội đó, cuối cùng thì chỉ còn lại một mình tôi ở đây.
Osse...
- Osse: Không sao, tất cả đã trôi qua quá lâu rồi.
(Chạm vào.)
- (Nếu chạm vào mặt của Osse)
-
- Osse: Này, đừng coi tôi như con mèo bình thường nhé!
- (Nếu chạm vào lưng hoặc chân sau của Osse)
-
- Osse: Tuy tôi không ghét bị chạm vào, nhưng loài mèo cũng có giới hạn của nó...
- (Nếu chạm vào đuôi của Osse)
-
- Osse: Này, đụng chạm hơi nhiều rồi đấy nhé!
- (Nếu chạm vào mặt dây chuyền trên cổ Osse)
-
- Osse: Không lẽ định coi cái mặt dây chuyền này là bản thể của tôi đấy chứ?
Không có gì.
- Osse: Được thôi. Có gì muốn biết thì cứ đến hỏi tôi, đừng khách sáo!
- (Tiến lại gần sân khấu)
- Paimon: Ồ, đây chính là sân khấu mà Osse đã nói trước đó phải không? Là tôi hoa mắt sao, bức bích họa trên đó vẫn đang chuyển động, thật kỳ lạ!
- Paimon: Chẳng lẽ loại sức mạnh đáng sợ đó là đến từ đây sao, Osse?
- Paimon: Này! Osse! Sao lại ngẩn ngơ vậy?
- Osse: Meeeow?
- Osse: ...Khụ, xin lỗi, tôi hơi lơ đãng một chút.
- Paimon: Lẽ nào trước đây anh cũng từng biểu diễn trên sân khấu này sao? Nên bây giờ cảm thấy... hoài niệm hả?
...Diễn vai mèo sao?
- Paimon: Chắc không phải đâu nhỉ.
Cũng có thể chỉ là khán giả.
- Paimon: Đúng nhỉ!
- Osse: Có thể phải cũng có thể không. Đều là chuyện quá khứ rồi, cũng không phải là chuyện quan trọng gì...
- Osse: Điều quan trọng bây giờ là... Tôi có thể ngửi thấy trong không khí vẫn còn một chút gì đó không hài hòa. Dường như có thứ gì đó khiến người ta bất an từng tới đây.
- Osse: Nhưng cụ thể hơn thì... E là phải diễn tấu "nhạc phổ" ở đây trước rồi mới xác định được.
- Paimon: Ở đây cũng có "nhạc phổ" sao? Tôi không để ý nữa...
- Osse: Kể ra thì hai vị từng thấy qua "nhạc phổ" dạng dây đàn, nhưng chưa từng thấy qua "nhạc phổ" dạng bích họa nhỉ. Nó ở ngay trước mặt hai vị đấy.
- Paimon: Ồ! Thì ra đó là "nhạc phổ" nên hình vẽ trên đó mới chuyển động sao?
- (Nếu người chơi chưa phát hiện Nhạc Phổ Trống)
-
- Osse: Ừm, để tôi nghĩ xem... Muốn diễn tấu thì trước tiên phải đặt "nhạc phổ trống" vào trong đây... Chắc nó ở trong lâu đài này thôi, chúng ta tìm thử xem.
- (Nếu người chơi đã phát hiện Nhạc Phổ Trống nhưng chưa lấy)
-
- Osse: Đúng vậy, trước đây chúng ta không phải đã phát hiện ra một quyển "nhạc phổ trống" sao? Đặt thứ đó vào thiết bị này là có thể diễn tấu rồi.
- (Nếu người chơi đã lấy Nhạc Phổ Trống)
-
- Osse: Đúng vậy. Trước đó chúng ta không phải đã tìm thấy một quyển "nhạc phổ trống" sao? Tiếp theo là đến việc diễn tấu, cứ thử trước xem sao.
- (Tùy chọn, nói chuyện với Osse một lần nữa)
- (Nếu người chơi chưa phát hiện Nhạc Phổ Trống)
-
- Osse: Muốn phát được nhạc thì trước tiên phải lấy được nhạc phổ trống để đặt vào... Chắc là ở đâu đó trong lâu đài này thôi, chúng ta tìm thử đi.
(Chạm vào.)
- (Nếu chạm vào mặt của Osse)
-
- Osse: Này, đừng coi tôi như con mèo bình thường nhé!
- (Nếu chạm vào lưng hoặc chân sau của Osse)
-
- Osse: Tuy tôi không ghét bị chạm vào, nhưng loài mèo cũng có giới hạn của nó...
- (Nếu chạm vào đuôi của Osse)
-
- Osse: Này, đụng chạm hơi nhiều rồi đấy nhé!
- (Nếu chạm vào mặt dây chuyền trên cổ Osse)
-
- Osse: Không lẽ định coi cái mặt dây chuyền này là bản thể của tôi đấy chứ?
Không có gì.
- Osse: Được thôi. Có gì muốn biết thì cứ đến hỏi tôi, đừng khách sáo!
- (Nếu người chơi đã phát hiện Nhạc Phổ Trống)
-
- Osse: Trước đây không phải chúng ta đã phát hiện ra nhạc phổ trống sao? Thử đặt nó vào thiết bị này để bắt đầu chơi nhạc đi.
(Chạm vào.)
- (Nếu chạm vào mặt của Osse)
-
- Osse: Này, đừng coi tôi như con mèo bình thường nhé!
- (Nếu chạm vào lưng hoặc chân sau của Osse)
-
- Osse: Tuy tôi không ghét bị chạm vào, nhưng loài mèo cũng có giới hạn của nó...
- (Nếu chạm vào đuôi của Osse)
-
- Osse: Này, đụng chạm hơi nhiều rồi đấy nhé!
- (Nếu chạm vào mặt dây chuyền trên cổ Osse)
-
- Osse: Không lẽ định coi cái mặt dây chuyền này là bản thể của tôi đấy chứ?
Không có gì.
- Osse: Được thôi. Có gì muốn biết thì cứ đến hỏi tôi, đừng khách sáo!
- (Nếu người chơi đã phát hiện và lấy được Nhạc Phổ Trống)
-
- Osse: Ừm, nếu đã lấy được "nhạc phổ trống" rồi, vậy thì đặt nó vào thiết bị này để bắt đầu chơi nhạc đi.
(Chạm vào.)
- (Nếu chạm vào mặt của Osse)
-
- Osse: Này, đừng coi tôi như con mèo bình thường nhé!
- (Nếu chạm vào lưng hoặc chân sau của Osse)
-
- Osse: Tuy tôi không ghét bị chạm vào, nhưng loài mèo cũng có giới hạn của nó...
- (Nếu chạm vào đuôi của Osse)
-
- Osse: Này, đụng chạm hơi nhiều rồi đấy nhé!
- (Nếu chạm vào mặt dây chuyền trên cổ Osse)
-
- Osse: Không lẽ định coi cái mặt dây chuyền này là bản thể của tôi đấy chứ?
Không có gì.
- Osse: Được thôi. Có gì muốn biết thì cứ đến hỏi tôi, đừng khách sáo!
- (Đến địa điểm chỉ định)
- Paimon: Lại gặp con cá kỳ lạ phát sáng này rồi! Thật kỳ quái, cảm giác như nó cứ đi theo chúng ta vậy...
- Osse: Paimon đúng là ít gặp nên thấy lạ, nếu đã ở dưới nước thì việc nhìn thấy các loài cá khác nhau chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?
- Paimon: Ơ? Nhưng mà con cá này nhìn thế nào cũng thấy không bình thường mà!
Hơn nữa âm thanh này... Trước đây cũng từng nghe qua...
- Paimon: Thật hay giả vậy? Chẳng lẽ là trong giấc mơ lúc trước sao?
- Osse: Phải nói sao nhỉ, vùng biển bên ngoài cũng giống như tòa lâu đài này, đều thuộc về quá khứ. Là sự tồn tại đáng bị lãng quên.
- Osse: Quái vật đã bị người đời lãng quên, nếu cứ liên tục vẫy gọi nó, nói không chừng nó sẽ thức tỉnh và làm loạn lần nữa.
- Osse: Cho nên, chúng ta cứ xem nó như một con cá bình thường thì tốt hơn.
- Paimon: Ối, Osse nói nghe đáng sợ quá! Chắc không phải là đang hù dọa chúng tôi đấy chứ?
- Osse: Chỉ là để tránh có thêm rắc rối thôi. Dù sao thì việc cấp bách của chúng ta là tìm lại linh hồn của những người trên mặt đất mà, không phải sao?
- Osse: Đúng lúc trước mặt có một "nhạc phổ trống", chỉ cần sử dụng hộp nhạc để điều chỉnh Ống Sáo Tự Cộng Hưởng ở hai bên là có thể tháo nó xuống rồi.
- Osse: Thử xem nào.
- (Tùy chọn, nói chuyện với Osse một lần nữa)
- Osse: Chỉ cần dùng âm nhạc tương tác với "Ống Sáo Tự Cộng Hưởng" ở hai bên, điều chỉnh chúng đồng điệu với các nốt nhạc xung quanh là sẽ lấy được nó.
Về "Ống Sáo Tự Cộng Hưởng"...
- Osse: À... Đúng như tên gọi, nó chính là bộ phận then chốt có thể tự chơi nhạc.
- Osse: Nền văn minh xưa được xây dựng dựa trên âm nhạc, nên có không ít bộ phận then chốt như vậy được lưu giữ lại.
- Osse: Nhưng không giống như hộp nhạc trên tay các vị hay bộ phận then chốt dùng để diễn tấu "bản nhạc", cái này chỉ có thể chơi một số hợp âm đơn giản, cho nên sức mạnh của nó khá yếu.
- Osse: Sau này chắc cũng sẽ gặp được nhiều bộ phận tương tự như vậy, nhưng đối với những người đã có thể sử dụng sức mạnh của "bản nhạc" như chúng ta mà nói thì cũng không phải là trở ngại gì.
(Chạm vào.)
- (Nếu chạm vào mặt của Osse)
-
- Osse: Này, đừng coi tôi như con mèo bình thường nhé!
- (Nếu chạm vào lưng hoặc chân sau của Osse)
-
- Osse: Tuy tôi không ghét bị chạm vào, nhưng loài mèo cũng có giới hạn của nó...
- (Nếu chạm vào đuôi của Osse)
-
- Osse: Này, đụng chạm hơi nhiều rồi đấy nhé!
- (Nếu chạm vào mặt dây chuyền trên cổ Osse)
-
- Osse: Không lẽ định coi cái mặt dây chuyền này là bản thể của tôi đấy chứ?
Không có gì.
- Osse: Được thôi. Có gì muốn biết thì cứ đến hỏi tôi, đừng khách sáo!
- (Giải câu đố)
- (Nhận
Nhạc Phổ Trống)
- (Nếu người chơi chưa lại gần sân khấu)
- Paimon: Hmm... Nhưng trên nhạc phổ này không có gì cả, xem ra không thể dùng hộp nhạc để phát... Vậy chúng ta dùng nó để làm gì nhỉ?
- Osse: Trống trơn, có nghĩa là viết giai điệu gì lên đó cũng được!
- Osse: Nó sẽ có ích với chúng ta.
- (Tùy chọn, nói chuyện với Osse sau khi giải được câu đố)
- Osse: Meow meo. Tin tưởng vào (cậu/
cô) quả nhiên không sai! Về anh và tòa lâu đài này...
- Osse: Chắc mọi người cũng đoán được rồi nhỉ. Trong quá khứ, khi tôi còn có thể biến thân tự do, tôi đã từng sinh sống ở đây với hắn ta... và rất nhiều bạn bè.
- Osse: Khi đó, quốc gia mới vừa ra đời, còn có vô số cơ hội cho chúng tôi.
- Osse: Chúng tôi ở đây sắp xếp sách cổ, nghiên cứu nhạc lý và phép thuật, hy vọng có thể thuần phục loại sức mạnh nguy hiểm này và mở ra thời đại chói lọi hơn.
- Osse: Thế nhưng... Chẳng mấy chốc chúng tôi đã mất đi những cơ hội đó, cuối cùng thì chỉ còn lại một mình tôi ở đây.
Osse...
- Osse: Không sao, tất cả đã trôi qua quá lâu rồi.
(Chạm vào.)
- (Nếu chạm vào mặt của Osse)
-
- Osse: Này, đừng coi tôi như con mèo bình thường nhé!
- (Nếu chạm vào lưng hoặc chân sau của Osse)
-
- Osse: Tuy tôi không ghét bị chạm vào, nhưng loài mèo cũng có giới hạn của nó...
- (Nếu chạm vào đuôi của Osse)
-
- Osse: Này, đụng chạm hơi nhiều rồi đấy nhé!
- (Nếu chạm vào mặt dây chuyền trên cổ Osse)
-
- Osse: Không lẽ định coi cái mặt dây chuyền này là bản thể của tôi đấy chứ?
Không có gì.
- Osse: Được thôi. Có gì muốn biết thì cứ đến hỏi tôi, đừng khách sáo!
- (Mở Nhạc Phổ Trống)
- ???: "Không chỉ có làn da cứng như nhau, mà trong dòng máu của chúng ta cũng chảy cùng một hợp chất tinh hoa thần thánh. Chúng ta chia sẻ cùng một thần trí và giai điệu, ý chí của chúng ta là một."
- Paimon: Ốiii! Sao lại có bóng người chạy ra từ trong bức bích họa thế!
- ???: Lâu rồi không gặp! Bạn của ta... Đã qua bao lâu rồi nhỉ, năm trăm năm? Hay là vài ngàn năm rồi?
- ???: Nhưng thời gian đối với chúng ta không có ý nghĩa gì cả. Giống như tuy ngươi đang nương nhờ cơ thể đó, nhưng ta vẫn nhận ra ngươi ngay.
- ???: Thế nào? Chán ghét chinh chiến nên định đi bắt chuột sống qua ngày sao?
- Osse: Là ngươi...
- Paimon: Rốt cuộc hắn là thứ gì vậy? Là quái vật? Hay hồn ma? Chắc không phải là Ma Vương thật sự đúng không?
- ???: "Ma Vương"? Hah! Quả nhiên, man tộc dù qua bao lâu cũng vẫn là man tộc, thậm chí không biết gì về sự vô tri của bản thân.
- Boethius: Ta là "Boethius Của Remuria", người chỉnh âm đứng đầu của Phobos. Còn về tên của đám man tộc các ngươi thì ta không hứng thú, nên không cần phải tự giới thiệu.
Cái tên thô lỗ này là bạn của Osse sao?
- Osse: Tôi không phủ nhận việc quen biết hắn, nhưng mà...
- Boethius: Khách sáo vậy sao, Cassiodor? Đối với ngươi thì thời gian ta và ngươi cùng phụng sự Thần Vương tối cao của chúng ta, Sebastos, cũng không đáng nhắc đến sao?
- Osse: Chuyện quá khứ đều đã qua rồi. Tuy không biết linh hồn đã tan vỡ của ngươi tại sao lại hiện hình ở đây, nhưng xem ra "bản nhạc" hỗn loạn đó chính là do ngươi tạo ra.
- Osse: Tới đây là đủ rồi! Hãy trả linh hồn của những người ở hiện tại về với họ, sau đó trở về với bóng tối dưới nước sâu, trở về nơi ngươi nên đến đi. Đây là lời khuyên cuối cùng của ta dành cho ngươi.
- Boethius: Ồ, sau đó thì sao? Sau đó ngươi sẽ tiếp tục mang lên mình bộ mặt giả tạo của kẻ phản bội, nhắm mắt bịt tai cho đến ngàn năm tiếp theo sao?
- Boethius: Ngươi đã nhận ra rồi đúng không? Tại sao giai điệu của ta lại phá vỡ rào cản mà ảnh hưởng đến thế giới hiện tại vào lúc này.
- Boethius: Tại sao sức mạnh của ta lại đủ cho ta mở cánh cửa kết nối với nước sâu mà hiện thân ở đây.
- Boethius: Sức mạnh của biển cả đang không ngừng tăng lên đấy, Cassiodor... Thời khắc Phobos tái xuất sắp đến rồi!
- Osse: "Phobos"...?
- Boethius: Đúng vậy! Mất hàng ngàn năm thời gian, linh hồn của ta đã hòa làm một với Phobos vụn vỡ...
- Boethius: Huyền bí toàn trí, sức mạnh vĩ đại, cuối cùng cũng có thể giáng lâm lên thế gian này lần nữa. Đây không phải là nguyện vọng mà chúng ta trước đây chưa thể thực hiện sao?
- Osse: Lặp lại quá khứ cũng chỉ khiến cho bi kịch lặp lại... Hơn nữa, ta chưa từng muốn hy sinh tính mạng của những con người vô tội.
- Boethius: Không còn quan trọng nữa, Cassiodor. Thế giới mà ngươi bảo vệ đang sụp đổ rồi. Những người xa xưa trong mắt ngươi sẽ trở lại vị trí của họ.
- Boethius: Sự tồn tại của Fontaine vốn đã là một sai lầm, bọn ta sẽ sửa chữa nó. Đợi đến khi nước biển nuốt chửng Fontaine thì Remuria sẽ một lần nữa sừng sững trên mặt biển, ánh sáng của nó sẽ chiếu rọi khắp mặt đất.
- (Nếu người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ Vũ Điệu Của Tội Lỗi)
Chẳng lẽ là do Biển Khởi Nguyên sao?
- Boethius: Giờ đây đến cả man tộc cũng biết sự tồn tại của thứ này rồi sao?
Sao lại nói là sai lầm chứ...?
- Osse: Kẻ sai chính là ngươi. Từ hàng ngàn năm trước chúng ta đã nên hòa nhập vào quốc gia mới rồi, là ngươi đã biến họ thành con rối của thù hận xưa kia.
- Osse: Dù chuyện của Phobos là thật hay giả, chỉ cần ý chí của ta chưa biến mất thì kế hoạch của ngươi cũng sẽ không thể nào thành công.
- Boethius: Ý của ngươi là, chúng ta vốn nên từ bỏ vinh quang của người Remuria mà thoái hóa thành sâu bọ ư?
- Boethius: Làm sao ta có thể để đồng tộc của ta quay trở về cơ thể nhanh chóng lụi tàn đó và trở thành nô lệ của vận mệnh chứ?
- Osse: Xem ra thời gian ngàn năm đã không khiến ngươi chấp nhận sự thật rằng Remuria đã không còn nữa, ngược lại càng cố chấp hơn với suy nghĩ của mình.
- Boethius: Chỉ riêng về việc cố chấp thì chúng ta có thể nói là giống nhau. Ta vốn tưởng đã lâu như vậy rồi thì ngươi sẽ đồng ý đứng về phía ta một lần nữa.
- Boethius: Phản bội bộ tộc mà mình xuất thân, lại phản bội Remuria... Mặc dù ngươi đã trở thành "Thợ Săn Hoàng Kim", nhưng cũng sẽ không thể xóa đi dấu ấn mà Sebastos đã để lại. Rốt cuộc thì ngươi vẫn là người Remuria.
- Osse: Sớm đã không còn người Remuria nữa... Mọi thứ bây giờ chỉ là ảo tưởng của ngươi mà thôi, thế giới xa xưa đó đã biến mất rồi.
- Boethius: Đương nhiên, vốn dĩ đã không còn rồi. Nhưng giờ đây ranh giới giữa quá khứ và hiện tại đã bị phá vỡ.
- Boethius: Nếu ngươi cố chấp muốn trở thành kẻ địch của vương quốc cũ và lần nữa nhốt ta vào ngục tù dưới làn nước sâu, vậy thì những người Fontaine mà ngươi muốn bảo vệ, cũng như cả Thị Trấn Petrichor đều sẽ bị chôn vùi.
- Paimon: Hả!? Không được, chúng tôi sẽ không để chuyện này xảy ra đâu!
- Boethius: Man tộc vô lễ, chuyện này sẽ không do các ngươi quyết định! Đến lúc đó, thân xác đáng khinh của các ngươi đương nhiên sẽ tan thành cát bụi, nhưng linh hồn của các ngươi sẽ trở thành một phần của bọn ta, bước lên nấc thang tiến hóa.
- Boethius: Bọn ta sẽ ban cho các ngươi cơ thể cứng cáp vĩnh hằng, để các ngươi không còn phải chịu đựng nỗi đau của trần thế nữa. Hmm... Nếu các ngươi có gì cảm kích thì có thể nói ra ngay bây giờ.
Vậy thì thật là cảm ơn ngươi đấy.
Đùa kiểu gì thế?
- Paimon: Đây căn bản không phải là việc gì đáng để cảm ơn đấy!
- Osse: Giống như những con rối nhảy múa theo màn trình diễn của ngươi sao? Những đứa trẻ đáng thương đó đã bị tước đoạt tất cả, vậy mà ngươi vẫn còn hùng hổ như vậy.
- Boethius: Mọi thứ đều có cái giá của nó. Là một sinh mệnh cao cấp thì đương nhiên phải vứt bỏ những ý kiến cá nhân hạn hẹp rồi.
- Boethius: Hơn nữa, theo ta thấy thì họ mới là hình thái loài người lý tưởng, thứ tuân thủ trật tự một cách hoàn hảo.
- Paimon: Ngươi đúng là điên rồi... Hơn nữa... Hơn nữa còn rất bỉ ổi!
- Boethius: Bỉ ổi? So với những gì Cassiodor đã làm với bọn ta hàng ngàn năm trước thì chuyện này có là gì đâu!
- Boethius: Dù sao thì ta cũng cảm thấy chúng ta nên nói chuyện một cách tử tế, nhưng không phải ở đây, mà là ở dưới nước sâu... Nơi sâu nhất của vương quốc xa xưa, nơi mọi thứ bắt đầu.
- Boethius: Vương quốc xa xưa kia đang hồi sinh đấy, Cassiodor! Thân là người may mắn còn sót lại của vương quốc diệt vong, người Remuria duy nhất có ý chí tự do, ngươi đã rời xa bọn ta quá lâu rồi.
- Boethius: Ngươi nên trở về với bọn ta, lắng nghe những khúc bi ca và oán hận ngàn năm. Sau đó, có lẽ ngươi sẽ chấp nhận bản nhạc của ta và sự sắp xếp của Phobos.
- Boethius: Ta sẽ chờ đợi ở Domus Aurea tại vương thành Remuria, nơi Sebastos tấu lên bản nhạc. Trước khi ngươi tới thì ta sẽ đối xử chu đáo với linh hồn của những người ở thế giới hiện tại.
- Boethius: Đến lúc đó, nếu ngươi vẫn kiên trì thì linh hồn của họ sẽ được giải thoát một cách tự nhiên.
- Boethius: Còn các ngươi... Các ngươi không nằm trong kế hoạch của Phobos, nhưng bản nhạc vĩ đại sẽ không từ chối bất kỳ thính giả nào...
- Boethius: Tiếp theo, hãy thưởng thức khúc dạo đầu nhỏ mà ta đã chuẩn bị cho các ngươi nhé!
- Boethius: Nếu may mắn thì chúng ta sẽ còn gặp lại nhau sau...
- (Sau khi đánh bại ma tượng)
- Paimon: Phù, những tên này cuối cùng cũng chịu yên rồi. Nhưng tiếp theo phải làm sao đây?
- Paimon: Muốn giải cứu linh hồn người dân trong thị trấn, chắc chúng ta phải đến Domus Aurea gì đó mà tên xấu xa tự cao vô lễ đó nhắc đến phải không?
Hắn không có mời chúng ta...
- Paimon: Đi thăm nhà của kẻ xấu thì không cần được mời đâu!
- Paimon: À đúng rồi! Nghe hắn nói thì hình như hắn từng rất thân với Osse, lại còn cùng nhau làm việc cho "Sebastos" gì đó nữa nhỉ...
Trước khi xuất phát thì chúng ta phải nói rõ với nhau đã...
"Cassiodor".
- OsseOsse: Nếu hai vị có điều gì đó muốn hỏi, thì lần này tôi sẽ nói hết những gì mình biết...
Về Remuria...
- Paimon: Osse và tên xấu xa thô lỗ vừa nãy đều đến từ đất nước tên Remuria, đúng không?
Trước đây chúng tôi cũng từng nghe qua rồi.
- Paimon: Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Trước đây khi ở Pháo Đài Meropide hình như chúng ta từng nghe qua câu chuyện về Remuria rồi. Nghe nói đó là quốc gia được thống trị bởi vị thần tên Remus.
- Paimon: Nghe nói Remus đã lái con thuyền khổng lồ chinh phục cả Fontaine... Ngoài chuyện đó ra thì tôi không còn biết gì nữa.
Hình như là một quốc gia cổ xưa.
- Osse: Ừm, đó là quá khứ trước khi Đại Sảnh Fontaine mà các vị quen thuộc ra đời...
- Osse: Được thành lập bởi Sebastos Remus tối cao của chúng tôi, là quốc gia thống trị biển cao Fontaine. Tổ tiên của người Fontaine ngày nay cũng từng sợ hãi mà gọi ngài ấy là "Ma Vương Remus".
- Osse: Trước khi chìm xuống, vùng nước này từng là một phần của Hồ Fontaine, và vương đô Remuria tọa lạc ở đây. Do đó, vùng nước này cũng có tính chất giống với vùng nước Fontaine.
- Paimon: Hả? Vậy có nghĩa đây là di tích của vương quốc Remuria sao?
- Osse: Đúng vậy. Nhưng khác với lịch sử thông thường là...
- Osse: Cư dân Remuria không phải là những con người bình thường như người Fontaine, mà là chủng tộc dùng đá làm cơ thể, lấy Linh Lộ làm huyết mạch.
- Osse: Sebastos đã ban cho chúng tôi cơ thể như vậy, là hy vọng chúng tôi có thể thoát khỏi xiềng xích của cơ thể thối rữa và số phận.
- Osse: Trong tầm nhìn vĩ đại của ngài ấy, chúng tôi sẽ nắm giữ được sức mạnh của "bản nhạc", từ đó thoát khỏi sự ràng buộc của Fortuna, tự mình nắm giữ vận mệnh của chính mình.
- Paimon: Cho nên những tượng đá mà chúng ta gặp trên đường chính là... người trong tộc của anh sao?
- Osse: Đúng vậy. Nhưng họ đã sớm mất đi ý chí tự do, trở thành những nô lệ vô tri. Sự tồn tại này còn đáng thương hơn cả những con người xa xưa trong cơ thể dễ bị lụi tàn.
- Paimon: Đợi đã, nếu như vậy thì tại sao anh lại là mèo?
- Osse: Chỉ là bây giờ tôi là mèo thôi... So với cơ thể thì ý chí và linh hồn quan trọng hơn! Dù sao đi nữa thì đây cũng là sinh mệnh mới mà Sebastos ban cho tôi.
- Osse: Chúng tôi từng có cả vùng biển cao, vô số thành phố và cung điện, hoa tươi và rượu ngon... Thế nhưng, vận mệnh vẫn tìm đến chúng tôi.
- Osse: Sau khi trở về từ đáy biển sâu, Sebastos đã dùng Linh Lộ để tạo ra cơ thể bất tử cho người dân. Thế nhưng, tương lai của lời tiên tri vẫn không vì thế mà thay đổi.
- Osse: Thần Vương cho rằng đó là vì linh hồn con người vẫn chưa thể thoát khỏi xiềng xích của số phận, vì thế mà ngài mới viết nên "bản nhạc" có thể dệt nên vận mệnh.
- Osse: Sebastos nghĩ rằng đã tìm được con đường chống lại vận mệnh, nhưng kết quả là con đường đó lại từng bước dẫn chúng tôi vào bóng tối.
- Osse: Cuối cùng, giống như sự trừng phạt của bầu trời vậy, cả vương quốc chìm xuống biển sâu...
- Paimon: Sao lại...
- Osse: E rằng Sebastos cũng không dự đoán được kết quả như vậy, nhưng dù sao thì sự việc cũng đã xảy ra như thế.
- (Quay trở lại bước chọn)
Về người bạn thô lỗ của anh...
- Paimon: Đúng rồi, hắn còn gọi anh là... "Cassiodor" nhỉ? Chẳng phải tên anh là Ou—Oura... gì đó sao?
- Osse: Giống như tôi từng ở trong nhiều cơ thể khác nhau vậy, tôi cũng có rất nhiều tên gọi khác nhau. Đương nhiên, đây là nhờ vào Sebastos đã tách linh hồn tôi ra khỏi bản nhạc lớn...
Năng lực này tiện lợi thật.
...Liệu anh đã từng có âm mưu gì đó với chúng tôi không?
- Osse: Meow? Meow meow?
- Paimon: Một con mèo đáng yêu đang suy nghĩ những chuyện đáng sợ sao...? Không đúng, kể ra thì Osse vốn dĩ cũng đâu phải là chú mèo đáng yêu.
- Osse: Dù sao đi nữa thì (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) cũng đã quen với việc đóng vai dũng sĩ giải cứu mọi người rồi phải không? Tôi cũng chỉ đang đóng vai một nhân vật mà bản thân quen thuộc thôi... Dù là đang trong một cơ thể xa lạ.
- Osse: Quay lại chuyện của Boethius... Thật ra hắn vốn không hề xấu xa. Trước đây hắn cũng là một người chỉnh âm cao quý của Remuria, và là người duy nhất sống sót sau trận thảm họa đó.
- Osse: Mục đích ban đầu khi xây lâu đài hoàng kim là để thu nhận những đồng tộc còn sống sót, để tránh bi kịch biển cao nuốt chửng mặt đất xảy ra lần nữa. Nhưng Boethius rõ ràng có suy nghĩ riêng của mình...
- Osse: Khi tôi và đồng đội tuần tra khắp nơi, chiến đấu để khống chế sức mạnh của dòng nước khởi nguyên, thì Boethius đã dùng lời nói khéo léo của mình để mê hoặc những người còn lại.
- Osse: Hắn ta thực hiện nghi thức tà ác để cố gắng khôi phục lại "bản nhạc" đã vụn vỡ, xây dựng lại vương quốc đã diệt vong. Để đạt được mục đích, hắn không ngại hòa tan ý chí của đồng tộc, đi khắp nơi cướp đoạt linh hồn người Fontaine.
- Osse: Rất nhiều vương hầu và quý tộc đã trở thành con rối của hắn ta, đất nước mới ra đời gần như bị hủy diệt vì điều đó.
- Osse: Để ngăn chặn nghi thức của hắn, tôi đành phải từ bỏ tên của mình, hóa thành người săn đuổi theo bóng ma, cùng người Fontaine chống lại một Boethius đã trở thành quái vật.
- Osse: Sau cuộc chiến gian khổ, cuối cùng cũng đã phong ấn được hắn và cả vùng biển đã nuốt chửng quốc gia của chúng tôi.
Cho nên hắn mới gọi anh là kẻ phản bội sao.
- Osse: Năm xưa sở dĩ tôi đi theo Sebastos, là bởi vì ngài ấy chỉ cho tôi giấc mơ vàng đó, một vùng đất không còn thành kiến và khác biệt, một vùng đất của công lý và tự do.
- Osse: Nhưng sau khi Remuria chìm thì lý tưởng đó cũng đã trở thành ảo mộng... Nhưng dù bị gọi là kẻ phản bội thì tôi cũng không thể để mặc hắn giẫm đạp lên lý tưởng trước kia của chúng tôi.
- Osse: Tôi thề trước vận mệnh, tôi sẽ trở thành lá chắn giữa quá khứ và hiện tại. Sau đó, tôi đã trở thành người canh giữ linh hồn của vương quốc xưa kia.
- Paimon: Kể ra thì tên đó cũng thật ngoan cố nhỉ. Rõ ràng đã bị đánh một trận rồi bị phong ấn, qua một thời gian lâu như vậy mà lại có thể phá vỡ phong ấn mà ra ngoài làm loạn...
- Osse: Đúng vậy. Tôi vốn nghĩ dù hắn vẫn còn tà niệm thì linh hồn cũng đã tan vỡ từ lâu, cùng lắm cũng chỉ biến thành những nốt nhạc không hài hòa mà chìm vào "bản nhạc" hỗn loạn thôi.
- Osse: Nhưng tôi không ngờ là hắn đã dệt linh hồn tan vỡ của mình vào trong "bản nhạc" và nắm giữ được sức mạnh của nó. Giờ đây âm thanh không hài hòa rải rác dưới đáy biển sâu đều có thể xem là sự bành trướng năng lực của hắn.
- Osse: Nếu muốn đánh bại hắn lần nữa... Tôi nghĩ lúc những linh hồn vụn vỡ của hắn tập trung lại vào một cơ thể chính là cơ hội duy nhất.
- (Quay trở lại bước chọn)
Về bản nhạc và Phobos...
- Osse: Phải bắt đầu từ đâu nhỉ... Đem ký ức và nhân cách con người dệt thành giai điệu thông qua nốt nhạc, khiến tâm hồn được an yên trong đó và hiện thực hóa những nguyện vọng của họ... Đó chính là "bản nhạc".
- Osse: Vì vậy, nắm bắt được "bản nhạc" chính là nắm giữ được "vận mệnh"... Người ta cho rằng điều này đã được Ong Vàng Vĩ Đại Sybilla, một nhà tiên tri sống sót ở vòng luân hồi trước đó truyền lại.
- Osse: Sebastos từng tạo ra "bản nhạc" đã truyền những giai điệu này vào Linh Lộ không tan trong nước, hy vọng mỗi người đều có thể nắm giữ vận mệnh của mình bằng cách tấu lên bản nhạc.
- Osse: Ngài ấy đã đánh giá cao chúng tôi, những gì ngài bày ra khiến chúng tôi sợ hãi... Con người không thể gánh vác được gánh nặng của số phận, nên đã cầu xin sự chỉ dẫn của thần linh và những bậc thượng quyền.
- Osse: Dưới sự cầu xin của mọi người, Sebastos đã biên soạn tất cả giai điệu vào bản nhạc vĩ đại nhất, và bản nhạc đó sẽ mang lại hạnh phúc cho tất cả mọi người, tên của nó là "Phobos".
Thế nhưng Phobos không mang lại hạnh phúc...
- Osse: Đúng là như vậy... (Cậu/
Cô) đã nhìn thấy kết cục trong giấc mơ rồi sao? - Osse: Theo kế hoạch của Sebastos, bản nhạc vốn sẽ dệt nên giai điệu tốt đẹp nhất cho mỗi người, kéo dài đến vĩnh hằng của hàng ngàn năm sau. Nhưng không biết đã xảy ra vấn đề gì...
- Osse: Người có thể thay đổi giai điệu của Phobos, ngoài Sebastos ra thì chỉ có thể là người chỉnh âm của bậc thượng quyền.
- Osse: Mà Boethius... cũng từng là một người chỉnh âm xuất sắc.
- (Quay trở lại bước chọn)
Về giấc mơ mà tôi nhìn thấy...
- Kể về giấc mơ kỳ lạ trước đây...
- Osse: À, đúng vậy. Đó đúng là ký ức của Thần Vương Remus tôn quý mà tôi từng hầu hạ để lại. Tuy không biết tại sao (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) lại có thể nhìn thấy những ký ức này...
- Osse: Nhưng tôi nghĩ hai vị không cần quá lo lắng. Nếu "bản nhạc" hỗn loạn đủ khả năng để khống chế hai vị thì nó đã sớm gây ra ảnh hưởng khi hai vị còn ở trên mặt đất rồi. Nhưng thực tế thì không phải vậy, đúng không?
- Paimon: Nói chứ, tại sao Este cũng không bị ảnh hưởng nhỉ? Chẳng lẽ anh ấy cũng có... ừm, có thể chất đặc biệt sao?
- Osse: Về tình trạng của Este thì tôi cũng có chút manh mối, nhưng vẫn nên đợi đến lúc thích hợp rồi nói tiếp vậy.
- Paimon: Lại giấu thông tin nữa à... Được rồi, đừng quên nhé!
- Osse: Dù sao thì, nếu như (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) đã có thể nhìn thấy những thứ đó, chứng tỏ chí ít một phần ý chí và ký ức của Sebastos vẫn còn sót lại trong bản nhạc dưới nước sâu.
- Osse: Hàng ngàn năm nay tôi vẫn luôn tìm kiếm... Nếu (cậu/
cô) có thể tiếp xúc với nhiều ký ức hơn, có lẽ tôi sẽ tìm thấy được câu trả lời mà tôi đã tìm kiếm cả ngàn năm nay... - Osse: Sự tồn tại vĩ đại như Ma Thần, ngay cả những con sóng khổng lồ cũng không thể làm tổn thương. Nhưng khi vương quốc chìm xuống biển sâu thì Sebastos lại biến mất không để lại dấu vết...
- Osse: Sebastos sẽ không khoanh tay đứng nhìn quốc gia và người dân bị máu tươi nuốt chửng... Nhưng ngài ấy đã đi đâu? Hay sự ra đi của ngài ấy mới là hồi chuông báo tử thực sự của Remuria?
- Osse: ...
- (Quay trở lại bước chọn)
Tạm thời cứ vậy trước đi, chuyện còn lại để sau hẵng nói...
- Osse: Ừm, nếu hai vị còn muốn biết chuyện gì khác thì có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào.
- Paimon: Tiếp theo cần phải tới Domus Aurea gì đó để gặp tên thô lỗ đó rồi nhỉ? Tuy chắc chắn rất nguy hiểm, nhưng mà...
- Osse: Tôi sẽ tiếp tục chỉ đường cho các vị. Dù sao đó cũng là cố hương của tôi, dù có chìm dưới đáy biển hay đã qua hàng ngàn năm thì tôi vẫn nhận ra được con đường trước đây...
- Osse: ...Tôi nghĩ chắc sẽ được thôi.
Đừng tỏ ra không đáng tin cậy trong thời khắc then chốt chứ...
Đâm lao thì phải theo lao thôi.
- Osse: Nếu thật sự có chuyện gì phiền phức thì hãy yên tâm tin tưởng tôi đi. Dù sao so với mèo bình thường thì tôi cũng mạnh hơn nhiều đấy.
- Paimon: Cứ nghĩ đến việc Osse là người của hàng ngàn năm trước thì tôi lại cảm thấy cái tên tôi đặt có hơi sai... Nhưng tôi lại không nhớ nổi cái tên gốc dài như vậy... Chậc...
- Paimon: À, hay gọi anh là Ngài Os nhé! Như vậy thì xem như tôi có tôn trọng anh.
- Ngài Os: Tên gọi đối với tôi mà nói chẳng qua chỉ là biệt hiệu mà thôi, nhưng nếu đã là sự công nhận của Paimon dành cho tôi, vậy thì tôi sẽ vui vẻ tiếp nhận.
- Paimon: Hihi, tuy tôi muốn tên thô lỗ đó phải đợi thêm chút nữa, nhưng người dân trong thị trấn không đợi được nữa rồi. Ngài Os, (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành), chúng ta xuất phát thôi!
- (Tùy chọn, nói chuyện với Ngài Os một lần nữa)
- Ngài Os: Còn có gì muốn hỏi không?
Bản nhạc trên bích họa...
- Ngài Os: Đúng nhỉ. Tên Boethius đó nếu như đã chạy mất, vậy thì chúng ta sẽ có thể từ từ diễn tấu bản nhạc trên bích họa rồi!
- Ngài Os: Bản nhạc trên này mô tả hành trình huyền thoại của Sebastos khi lần đầu đến vùng đất mang tên Meropis dưới sự hướng dẫn của nhà tiên tri Sybilla.
- Ngài Os: Đó là khởi đầu của nền văn minh cũ của chúng tôi, cũng là khởi đầu của tất cả những câu chuyện sau này.
- Ngài Os: Được ghi lại ở đây, có lẽ cũng là vì hắn tin nguyên lý tuần hoàn sẽ đưa nền văn minh xưa về với mặt đất lần nữa, nên đã diễn đi diễn lại vở kịch này chăng.
- Ngài Os: Nhưng nếu đã là vở kịch thì tất nhiên cần có nhân vật chính... Nếu muốn thưởng thức bản nhạc thì hãy hóa thân vào đó nhé.
- Ngài Os: Đương nhiên, sau khi trình diễn xong thì bản nhạc này cũng sẽ được chép vào nhạc phổ trống đã lấy được trước đó. Sau này có thể nghe lại bất cứ lúc nào.
Tôi còn một vài câu hỏi...
Về Remuria...
- Ngài Os: Ừm, đó là quá khứ trước khi Đại Sảnh Fontaine mà các vị quen thuộc ra đời...
- Ngài Os: Được thành lập bởi Sebastos Remus tối cao của chúng tôi, là quốc gia thống trị biển cao Fontaine. Tổ tiên của người Fontaine ngày nay cũng từng sợ hãi mà gọi ngài ấy là "Ma Vương Remus".
- Ngài Os: Trước khi chìm xuống, vùng nước này từng là một phần của Hồ Fontaine, và vương đô Remuria tọa lạc ở đây. Do đó, vùng nước này cũng có tính chất giống với vùng nước Fontaine.
- Ngài Os: Khác với lịch sử được lưu truyền là... Cư dân Remuria không phải là những con người bình thường như người Fontaine, mà là chủng tộc dùng đá làm cơ thể, lấy Linh Lộ làm huyết mạch.
- Ngài Os: Sebastos đã ban cho chúng tôi cơ thể như vậy, là hy vọng chúng tôi có thể thoát khỏi xiềng xích của cơ thể thối rữa và số phận.
- Ngài Os: Trong tầm nhìn vĩ đại của ngài ấy, chúng tôi sẽ nắm giữ được sức mạnh của "bản nhạc", từ đó thoát khỏi sự ràng buộc của Fortuna, tự mình nắm giữ vận mệnh của chính mình.
- Ngài Os: Chúng tôi từng có cả vùng biển cao, vô số thành phố và cung điện, hoa tươi và rượu ngon... Thế nhưng, vận mệnh vẫn tìm đến chúng tôi.
- Ngài Os: Sau khi trở về từ đáy biển sâu, Sebastos đã dùng Linh Lộ để tạo ra cơ thể bất tử cho người dân. Thế nhưng, tương lai của lời tiên tri vẫn không vì thế mà thay đổi.
- Ngài Os: Thần Vương cho rằng đó là vì linh hồn con người vẫn chưa thể thoát khỏi xiềng xích của số phận, vì thế mà ngài mới viết nên "bản nhạc" có thể dệt nên vận mệnh.
- Ngài Os: Sebastos nghĩ rằng đã tìm được con đường chống lại vận mệnh, nhưng kết quả là con đường đó lại từng bước dẫn chúng tôi vào bóng tối.
- Ngài Os: Cuối cùng, giống như sự trừng phạt của bầu trời vậy, cả vương quốc chìm xuống biển sâu...
- Ngài Os: E rằng Sebastos cũng không dự đoán được kết quả như vậy, nhưng dù sao thì sự việc cũng đã xảy ra như thế.
Về người bạn thô lỗ của anh...
- Ngài Os: Boethius... Thật ra hắn vốn không hề xấu xa. Trước đây hắn cũng là một người chỉnh âm cao quý của Remuria, và là người duy nhất sống sót sau trận thảm họa đó.
- Ngài Os: Mục đích ban đầu khi xây lâu đài hoàng kim là để thu nhận những đồng tộc còn sống sót, để tránh bi kịch biển cao nuốt chửng mặt đất xảy ra lần nữa. Nhưng Boethius rõ ràng có suy nghĩ riêng của mình...
- Ngài Os: Khi tôi và đồng đội tuần tra khắp nơi, chiến đấu để khống chế sức mạnh của dòng nước khởi nguyên, thì Boethius đã dùng lời nói khéo léo của mình để mê hoặc những người còn lại.
- Ngài Os: Hắn ta thực hiện nghi thức tà ác để cố gắng khôi phục lại "bản nhạc" đã vụn vỡ, xây dựng lại vương quốc đã diệt vong. Để đạt được mục đích, hắn không ngại hòa tan ý chí của đồng tộc, đi khắp nơi cướp đoạt linh hồn người Fontaine.
- Ngài Os: Rất nhiều vương hầu và quý tộc đã trở thành con rối của hắn ta, đất nước mới ra đời gần như bị hủy diệt vì điều đó.
- Ngài Os: Để ngăn chặn nghi thức của hắn, tôi đành phải từ bỏ tên của mình, hóa thành người săn đuổi theo bóng ma, cùng người Fontaine chống lại một Boethius đã trở thành quái vật.
- Ngài Os: Sau cuộc chiến gian khổ, cuối cùng cũng đã phong ấn được hắn và cả vùng biển đã nuốt chửng quốc gia của chúng tôi.
- Ngài Os: Tôi thề trước vận mệnh, tôi sẽ trở thành lá chắn giữa quá khứ và hiện tại. Sau đó, tôi đã trở thành người canh giữ linh hồn của vương quốc xưa kia.
- Ngài Os: Đúng vậy. Tôi vốn nghĩ dù hắn vẫn còn tà niệm thì linh hồn cũng đã tan vỡ từ lâu, cùng lắm cũng chỉ biến thành những nốt nhạc không hài hòa mà chìm vào "bản nhạc" hỗn loạn thôi.
- Ngài Os: Nhưng tôi không ngờ là hắn đã dệt linh hồn tan vỡ của mình vào trong "bản nhạc" và nắm giữ được sức mạnh của nó. Giờ đây âm thanh không hài hòa rải rác dưới đáy biển sâu đều có thể xem là sự bành trướng năng lực của hắn.
- Ngài Os: Nếu muốn đánh bại hắn lần nữa... Tôi nghĩ lúc những linh hồn vụn vỡ của hắn tập trung lại vào một cơ thể chính là cơ hội duy nhất.
Về bản nhạc và Phobos...
- Ngài Os: Phải bắt đầu từ đâu nhỉ... Đem ký ức và nhân cách con người dệt thành giai điệu thông qua nốt nhạc, khiến tâm hồn được an yên trong đó và hiện thực hóa những nguyện vọng của họ... Đó chính là "bản nhạc".
- Ngài Os: Vì vậy, nắm bắt được "bản nhạc" chính là nắm giữ được "vận mệnh"... Người ta cho rằng điều này đã được Ong Vàng Vĩ Đại Sybilla, một nhà tiên tri sống sót ở vòng luân hồi trước đó truyền lại.
- Ngài Os: Sebastos từng tạo ra "bản nhạc" đã truyền những giai điệu này vào Linh Lộ không tan trong nước, hy vọng mỗi người đều có thể nắm giữ vận mệnh của mình bằng cách tấu lên bản nhạc.
- Ngài Os: Ngài ấy đã đánh giá cao chúng tôi, những gì ngài bày ra khiến chúng tôi sợ hãi... Con người không thể gánh vác được gánh nặng của số phận, nên đã cầu xin sự chỉ dẫn của thần linh và những bậc thượng quyền.
- Ngài Os: Dưới sự cầu xin của mọi người, Sebastos đã biên soạn tất cả giai điệu vào bản nhạc vĩ đại nhất, và bản nhạc đó sẽ mang lại hạnh phúc cho tất cả mọi người, tên của nó là "Phobos".
- Ngài Os: Theo kế hoạch của Sebastos, bản nhạc vốn sẽ dệt nên giai điệu tốt đẹp nhất cho mỗi người, kéo dài đến vĩnh hằng của hàng ngàn năm sau. Nhưng không biết đã xảy ra vấn đề gì...
- Ngài Os: Người có thể thay đổi giai điệu của Phobos, ngoài Sebastos ra thì chỉ có thể là người chỉnh âm của bậc thượng quyền.
- Ngài Os: Mà Boethius... cũng từng là một người chỉnh âm xuất sắc.
Về giấc mơ mà tôi nhìn thấy...
- Ngài Os: À, đúng vậy. Đó đúng là ký ức của Thần Vương Remus tôn quý mà tôi từng hầu hạ để lại. Tuy không biết tại sao (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) lại có thể nhìn thấy những ký ức này...
- Ngài Os: Nhưng tôi nghĩ hai vị không cần quá lo lắng. Nếu "bản nhạc" hỗn loạn đủ khả năng để khống chế hai vị thì nó đã sớm gây ra ảnh hưởng khi hai vị còn ở trên mặt đất rồi. Nhưng thực tế thì không phải vậy, đúng không?
- Ngài Os: Dù sao thì, nếu như (Nhà Lữ HànhNhà Lữ Hành) đã có thể nhìn thấy những thứ đó, chứng tỏ chí ít một phần ý chí và ký ức của Sebastos vẫn còn sót lại trong bản nhạc dưới nước sâu.
- Ngài Os: Hàng ngàn năm nay tôi vẫn luôn tìm kiếm... Nếu (cậu/
cô) có thể tiếp xúc với nhiều ký ức hơn, có lẽ tôi sẽ tìm thấy được câu trả lời mà tôi đã tìm kiếm cả ngàn năm nay... - Ngài Os: Sự tồn tại vĩ đại như Ma Thần, ngay cả những con sóng khổng lồ cũng không thể làm tổn thương. Nhưng khi vương quốc chìm xuống biển sâu thì Sebastos lại biến mất không để lại dấu vết...
- Ngài Os: Sebastos sẽ không khoanh tay đứng nhìn quốc gia và người dân bị máu tươi nuốt chửng... Nhưng ngài ấy đã đi đâu? Hay sự ra đi của ngài ấy mới là hồi chuông báo tử thực sự của Remuria?
- Ngài Os: ...
Không còn câu hỏi gì nữa.
- (Kết thúc hội thoại)
(Chạm vào.)
- (Nếu người chơi chạm vào mặt của Ngài Os)
-
- Ngài Os: Thật hết cách...
- (Nếu người chơi chạm vào ngực của Ngài Os)
-
- Ngài Os: Hừ... Hình như hơi đắc ý quá rồi đấy nhé!
- (Nếu người chơi chạm vào lưng hoặc chân sau của Ngài Os)
-
- Ngài Os: Thôi được rồi... nếu là hai người thì...
- (Nếu người chơi chạm vào đuôi của Ngài Os)
-
- Ngài Os: Vẫn thấy rất kỳ lạ... Sao lại cố chấp như vậy chứ?
- (Nếu người chơi chạm vào mặt dây chuyền trên cổ Ngài Os, một trong số các câu dưới đây sẽ xuất hiện ngẫu nhiên)
-
- Osse: Lúc đó, Sebastos đã mang thứ này... Thôi bỏ đi, để sau hẵng nói vậy.
- Osse: Có để ý thấy gì không? Ừm, trong này quả thật là Linh Lộ.
- Osse: Linh hồn của tôi không bị gắn trên đó... Hmm, phải giải thích thế nào nhỉ...
Không có gì.
- Ngài Os: Được thôi. Có gì muốn biết thì cứ đến hỏi tôi, đừng khách sáo!
Bên Lề[]
- Dòng thoại của Boethius, "Không chỉ có làn da cứng như nhau, mà trong dòng máu của chúng ta cũng chảy cùng một hợp chất tinh hoa thần thánh. Chúng ta chia sẻ cùng một thần trí và giai điệu, ý chí của chúng ta là một", được lấy từ chương nhạc thứ 2, đoạn 84 thuộc "Khúc Ca Vô Lo" [1]. Có thể tìm thấy trích đoạn bản nhạc có lời này ở Orthant Linh Hồn.
Ngôn Ngữ Khác[]
Ngôn Ngữ | Tên Chính Thức |
---|---|
Tiếng Việt | Dạ Khúc Dưới Nước |
Tiếng Trung (Giản Thể) | 水下夜想曲 Shuǐxià Yèxiǎngqǔ |
Tiếng Trung (Phồn Thể) | 水下夜想曲 Shuǐxià Yèxiǎngqǔ |
Tiếng Anh | Underwater Nocturne |
Tiếng Nhật | 水中の夜想曲 Suichuu no Yasoukyoku |
Tiếng Hàn | 수중 야상곡 Sujung Yasanggok |
Tiếng Tây Ban Nha | Un nocturno bajo el agua |
Tiếng Pháp | Nocturne sous-marine [sic] |
Tiếng Nga | Подводный ноктюрн Podvodnyy noktyurn |
Tiếng Thái | เพลงราตรีใต้ผืนน้ำ |
Tiếng Đức | Unterwasser-Nocturne |
Tiếng Indonesia | Lagu Malam Di Kedalaman |
Tiếng Bồ Đào Nha | Serenata Submarina |
Tiếng Thổ Nhĩ Kỳ | Su Altındaki Ezgi |
Tiếng Ý | Notturno subacqueo |
Lịch Sử Cập Nhật[]
Ra mắt trong Phiên Bản 4.6
- ↑ Địa Điểm: Orthant Linh Hồn#Trích Đoạn